Vẻ mặt Trình An Nhã bình tĩnh, thậm chí là thờ ơ.
Cô nhìn thẳng vào Dương Trạch Khôn gật đầu nói: "Phải!"
Giãy dụa lúc sắp chết cũng chỉ càng khiến bản thân thêm chật vật.
Sự tồn tại của Ninh Ninh là bằng chứng cuối cùng, làm sao một người thông minh như Dương Trạch Khôn không đoán ra được?
Ánh sáng bên đường mờ mịt yếu ớt chiếu vào khuôn mặt Dương Trạch Khôn, xen lẫn sáng tối, đôi mắt hơi rũ xuống, che đi vết thương trong mắt.
Dương Trạch Khôn là một kẻ kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể bằng lòng thể hiện sự yếu ớt của mình trước mặt người mình yêu.
"Thực ra, anh đã đoán được từ lâu rồi.
Hai năm trước khi anh trở về nước, lần đầu tiên biết Diệp Sâm anh đã thấy rất quen mặt.
Khi Ninh Ninh lớn lên, anh mới phát hiện thì ra bọn họ là một khuôn đúc ra." Dương Trạch Khôn nhướng mắt, nụ cười ấp ám có phần xót xa: "Mấy lần anh nhắc tới MBS, nhắc tới Diệp Sâm em đều không có phản ứng gì, anh còn nghĩ chỉ là trùng hợp."
Trình An Nhã im lặng lắng nghe, vẻ mặt bình thản.
Mấy năm qua Dương Trạch Khôn đã giúp mẹ con cô rất nhiều, Trình An Nhã rất biết ơn anh.
Ngoài việc không thể đáp lại tình cảm của Dương Trạch Khôn ra, Trình An Nhã đồng ý làm mọi việc vì anh.
Bảy năm thầm lặng trả giá, không cần báo đáp.
Đã có mấy lần Trình An Nhã muốn nói rõ nhưng cuối cùng lại thôi.
Thật ra mọi người đều là người thông minh, trong lòng tự biết rõ.
"Diệp Sâm không hề biết sự tồn tại của Ninh Ninh." Trình An Nhã nói không hề giấu diếm: "Bảy năm trước, chỉ là một chuyện hiểu lầm."
Một lần hiểu lầm tuyệt đẹp đã cho cho cô một