Diệp Sâm đứng dậy, bước tới cạnh Trình An Nhã, đôi mắt lạnh lùng ánh lên sự ngạc nhiên, người cô rất gầy nhưng bộ ng ực lại rất đẫ y đà, ban đầu cứ lo cô không mặc nổi bộ váy này, không ngờ kết quả lại đẹp đáng kinh ngạc như vậy.
Hễ nghĩ tới chuyện phải chia sẻ vẻ đẹp này với người khác, trong lòng Diệp Tam cảm thấy không vui lạ thường, nảy sinh h am muốn giấu cô vào trong túi của mình.
“Cô Trình, cô rất đẹp.
” Ánh mắt suồng sã nhìn thẳng vào bộ ng ực đẫ y đà của cô, mang theo đôi chút xấu xa.
Nước da trắng như tuyết, khe ng ực như ẩn như hiện khiến người ta muốn mạnh tay xé rách bộ váy của cô ra.
Trình An Nhã dằn lửa giận trong lòng xuống, nở nụ cười hoàn hảo: “Cảm ơn lời khen của tổng giám đốc Diệp!”
Người phụ nữ này rõ ràng cười rất giả dối nhưng không hiểu sao lại rất động lòng người.
Ngón tay suồng sã của Diệp Sâm vuốt v e phần da lộ ra ngoài của Trình An Nhã, cảm xúc mịn màng như tơ lụa khiến người ta đắm say, sống lưng Trình An Nhã như có một luồng điện giật thẳng lên trên đầu rồi lan ra khắp toàn thân, người cô run lên, da thịt bất giác ửng hồng.
Bàn về nghệ thuật cám dỗ người khác, có ai bì nổi Diệp tam thiếu anh?
Ánh mắt của anh ngả ngớn nhưng sâu thẳm giống như một xoáy nước hút người ta vào trong, nụ cười hoàn hảo của Trình An Nhã sắp không trụ vững nổi nữa, tim cô đập như sấm dậy.
Mọi người đều nói Diệp tam thiếu muốn quyến rũ ai thì không có chuyện người đó không mắc câu.
Khuôn mặt rất nét, dáng người hoàn hảo, khí chất nhã nhặn xấu xa thần bí.
Quả thực anh có tất cả các yếu tố thu hút phái đẹp.
Đúng lúc Trình An Nhã không chịu nổi bầu không khí mập mờ này nữa, tim sắp lao ra khỏi lồ ng ngực, cô định lùi lại thì Diệp tam thiếu đưa tay giữ lưng cô lại, xấu xa nói: “Đừng nhúc nhích!”
Một chiếc dây chuyền đá