Họ im lặng suốt quãng đường.
Chiếc Rolls-Royce màu bạc chạy thẳng vào trong nhà cũ của nhà họ Dương.
Đây là một trang viên theo phong cách Anh với sân vườn rộng rãi, cây cối san sát, tĩnh lặng và sang trọng, toát lên sự cổ kính trang nghiêm, quý phái nhưng vẫn giữ được nét trang nhã và xa hoa.
“Tổng giám đốc Diệp...” Người phục vụ đi đậu xe, Trình An Nhã gọi Diệp Sâm lại, cô có một câu rất muốn hỏi, chiếc dây chuyền này có phải là hàng giả loại 1 không?
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp Sâm liếc nhìn cô như thể đoán được cô muốn hỏi điều gì, ánh mắt sâu thẳm thoáng bốc lên lửa giận, Trình An Nhã thức thời im lặng.
“Cô Trình, nở nụ cười thương hiệu của cô đi.” Diệp Sâm cười xấu xa.
Người đàn ông này mặc đồ âu phục nghiêm chỉnh, thắt chiếc cà vạt màu đỏ rượu yêu nghiệt khiến cả người anh thêm phần xấu xa.
Anh cong khuỷu tay, làm động tác mời.
Trình An Nhã nở nụ cười công thức, khoác cánh tay anh.
Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy ngoại trừ đêm đó.
Trong lòng Trình An Nhã thoáng mất tự nhiên, căng thẳng, lúng túng trào dâng trong lòng, sự hờ hững thường ngày giả bộ bỗng không cánh mà bay.
Dương như chỉ cần anh dựa vào gần một chút là có điều gì đó trong tim cô bỗng siết chặt lại từng vòng từng vòng khiến cô không thở nổi, căng thẳng thần kinh.
Cảm giác này khiến cô rất sợ hãi.
“Cô Trình thấy căng thẳng à?” Giọng nói trầm ấm dễ nghe của Diệp Sâm cám dỗ trái tim cô loạn nhịp.
Cô căng thẳng ư?
Khóe môi anh hơi cong lên, tâm trạng rất vui vẻ,