Phóng tầm mắt nhìn khắp giới kinh doanh, có mấy ai có thể so cao thấp với anh, ngoài ba người còn lại ra, quả thực hiếm còn ai khác.
Vân Nhược Hi đi vào, vừa hay nghe thấy câu này của anh, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Trình An Nhã có thêm một chút căm hận.
Đôi mắt ôn hòa của Dương Trạch Khôn nheo lại, thoáng ánh lên vẻ nguy hiểm: “Diệp tam thiếu, không cần anh phải bận tâm lo cho bạn gái của tôi!”
“Chỉ cần cô ấy là thư ký của tôi thì tôi sẽ nhúng tay vào, sao hả?” Diệp Sâm cười khẩy đáp trả, ôm eo Trình An Nhã đi lướt qua người Dương Trạch Khôn, tới nói chuyện với cụ Dương cùng mọi người.
Trò vui kết thúc ở đó.
Từ lâu đã có lời đồn bạn gái của giám đốc của Diệu Hoa là thư ký của Diệp Sâm MBS, hóa ra cô ấy không phải tình nhân của Diệp Sâm mà là bạn gái của Dương Trạch Khôn sao?
Trời ạ!
Các bà các cô xuất thân danh giá cao sang xì xào bàn tán với nhau về sự tranh chấp giữa hai người đàn ông, Trình An Nhã trở thành người phụ nữ bí ẩn nhất của buổi tiệc này.
“Diệp Sâm, tại sao?” Trình An Nhã hỏi nhỏ, liếc mắt nhìn Vân Nhược Hi đúng lúc chạm phải cái nhìn căm hận của cô ta, tim cô đập dồn dập, vừa rồi anh đã đi nói gì với Vân Nhược Hi?
Sợi dây chuyền này là thế nào?
“Tại sao lại bảo tôi tham gia buổi tiệc này? Tại sao lại bảo tôi đeo Rose Tear? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Trình An Nhã không phải đồ ngốc, bầu