Trong lúc Trình An Nhã không tập trung, cô đã được anh dẫn tới trước mặt cụ Dương.
Đây là lần đầu tiên cô gặp cụ Dương, vị chúa tể ngành thương mại đã từng hô mưa gọi gió trên thương trường.
Ông ta đã ngoài bảy mươi tuổi, xương cốt rất rắn rỏi, hai mắt tuy đục nhưng rất sắc sảo.
Ông ta mặc một bộ sườn xám của nam giới, đứng nghiêm, không còng lưng, tôn lên vóc dáng cao ráo.
Trải qua sự lắng đọng của thời gian, khí khái ngang tàng hơn người được ông ta giấu đi nhưng không hề biến mất, ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn, đủ để thấy sự lạnh lùng và quyết tuyệt của một người từng hô mưa gọi gió trên thương trường năm nào.
Từ đường nét trên khuôn mặt hiện tại có thể nhận ra vẻ điển trai hồi trẻ ông ta.
Trình An Nhã có cảm tưởng rất kỳ lạ, cô cảm thấy như mình đang nhìn thấy… Diệp Sâm 50 năm nữa.
Dáng mày này thực sự… giống nhau tới lạ lùng.
“Cụ Dương, nhiều ngày không gặp, trông cụ xương cốt càng chắc khỏe hơn xưa, chúc cụ phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.” Diệp Sâm mỉm cười, giọng điệu nhã nhặn hơn hẳn thường ngày, toát lên sự chân thành và kính trọng của bậc con cháu với thế hệ cha chú.
Trình An Nhã khoác tay anh cũng cảm nhận được rất rõ cơ bắp trên người Diệp Sâm gồng lên, anh giống như một chiếc máy bay chi3n đấu đang bật hệ thống phòng thủ toàn diện.
Sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Trình An Nhã chưa từng thấy Diệp Sâm như vậy bao giờ.
Anh cười hết sức chân thành, nụ cười đong đầy trong ánh mắt nhưng không thật lòng.
Thời gian cô làm thư ký cho Diệp Sâm chưa lâu, không dám nói là hiểu rõ anh nhưng cô biết rõ hàm nghĩa mọi động tác của Diệp Sâm.
“Cảm ơn, cảm ơn, tổng giám đốc Diệp bận rộn trăm công nghìn việc còn phiền anh phải đích thân tới đây, tôi thực sự rất xin lỗi.
Được tổng giám đốc Diệp chúc như vậy thì xem ra tôi chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi rồi.” Cụ Dương cười ha