"Hiểu Nguyệt..." Cả người ông cụ Dương run lên, như bị ai đó đánh mạnh vào người, sắc mặt tái mét, tay run đến nỗi nạng chống rơi xuống sàn.
Bang bang…
Rất rõ ràng, đôi mắt vẩn đục của ông cụ Dương lóe lên vẻ khiếp sợ và kinh ngạc tột độ…Ông cụ run rẩy muốn đi tới nắm tay Trình An Nhã.
Diệp Sâm khẽ nhếch miệng, trong mắt lóe lên tia sáng khác lạ, cười hờ hững nhìn biểu hiện thất thố của ông cụ Dương.
Đau khổ đúng không?
Đau khổ tột cùng đúng không?
Nhưng nỗi đau của các người không bằng một phần ngàn của tôi năm đó!
Những gì các người nợ tôi, bắt đầu từ bây giờ sẽ từ từ trả lại cho các người gấp ngàn lần!
Trong lòng Trình An Nhã nhảy dựng, cô nghiêng đầu nhìn Diệp Sâm, chỉ thấy khóe môi anh lóe lên tia cười tàn nhẫn, cô lập tức cảm thấy sóng lưng ớn lạnh.
"Ông cụ Dương, ông nhận lầm rồi, tôi..."
"Ông nội, ông sao thế?" Tiếng nạng rớt xuống sàn khiến Dương Trạch Khôn chú ý.
Ông cụ Dương giật mình, cả người bình tĩnh trở lại.
Thời gian cực nhanh, như thể sự kích động và kinh ngạc vừa rồi chỉ là ảo ảnh hoa mắt nhất thời của Trình An Nhã mà thôi.
Diệp Sâm híp mắt, chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy chiếc nạng của ông cụ Dương, lúc ngẩng đầu lên trên miệng đã mang theo nụ cười dịu dàng và khiêm tốn vốn có của Diệp tam thiếu.
Phong độ thanh thoát.
"Ông cụ Dương, nạng của ông."
Ông cụ Dương bình tĩnh như không, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Sâm hiện lên vẻ khó đoán, sau đó xoay người trấn an Dương Trạch Khôn đang lo lắng nói: "Trạch Khôn, không sao đâu, ông chỉ lỡ tay thôi."
Trình An Nhã cực kỳ ngạc nhiên nhưng không dám lên tiếng.
Diệp Sâm giống như cố ý, liếc nhìn sợi dây chuyền RoseTear trước ngực cô, khẽ cười nói: "Ông cụ Dương rất kinh ngạc sao? Lại thấy RoseTear."
Dương Trạch Khôn chau mày, lại thấy Rose Tear là sao? Khi sợi dây chuyền này làm mưa làm gió trên toàn thế giới, ông