Trình An Nhã phát hiện trái tim mình càng lúc càng mất sức, hầu như muốn nhảy ra giọng khẩu.
Nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt yêu nghiệt tinh xảo của Diệp tam thiếu càng thêm hoàn mỹ không thể xoi mói, hệt như một tác phẩm đắc ý nhất của thượng đế.
Đôi mắt đen như ngọc nổi lên ánh sáng gợn sóng, mang theo hơi thở vừa ma quỷ lại vừa lạnh lùng tao nhã, nhưng nhiều nhất vẫn là dáng vẻ đùa bỡn xấu xa.
"Cô Trình, cô đang sợ gì vậy?"
Tâm trạng của Diệp tam thiếu rất vui.
Cô nhóc này ngoài mỉm cười ra, cũng là mỉm cười, thấy cô căng thẳng, anh thật sự có cảm giác thành công.
Diệp Sâm bỗng rất muốn bắt nạt cô, bắt nạt đến khi cô khóc mới thôi.
Một người phụ nữ như vậy sẽ trông như thế nào khi bị bắt nạt? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, máu trong người anh đã sôi lên sùng sục.
Có những người phụ nữ, có thể khơi dậy khát vọng bảo vệ của đàn ông, nhưng cũng có những người phụ nữ lại khơi dậy [email protected] muốn chinh phục của đàn ông.
Mà Trình An Nhã rõ ràng là kiểu phụ nữ thứ hai.
Tôi sợ anh gặp con trai của tôi.
"Tổng giám đốc Diệp, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì?" Trình An Nhã muốn bình tĩnh, liều mạng thu mình lại.
"Nghe không hiểu?" Diệp Tam Thiếu cười xấu xa, thậm chí còn dựa sát vào người cô, thân thể cứng ngắc suýt chút nữa chạm vào nơi m3m mại của cô, giọng nói giống như ngâm nga: "Hình như cô không muốn tôi phát hiện chuyện gì đúng không?"
Nụ cười của Trình An Nhã càng thêm hoàn mỹ nhưng trong lòng lại càng hoảng loạn.
Sao cô lại quên người đàn