Cuối cùng không cam lòng hôn lướt qua, khẽ cạy mở hàm răng, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu công thành đoạt đất, thừa dịp cô thất thần, càn rỡ cướp đoạt sự ngọt ngọt ngào xinh đẹp của cô.
Đó là kiểu cướp đoạt [email protected] trụi, gần như muốn đoạt hết hơi thở của cô, hút mất linh hồn cô.
Lúc này người phụ nữ lòng dạ đen tối, luôn bình tĩnh, lý trí tuyên bố bỏ giáp đầu hàng, ngơ ngác bị Diệp Tam thiếu chiếm của hời.
Đây là lần thứ hai cô hôn môi với Diệp Sâm.
Đời này của cô cũng chỉ bị một người đàn ông là anh hôn.
Cảm giác này giống hệt cảm giác bảy năm trước.
Hoang mang, choáng váng.
Đầu óc trống rỗng, không nghĩ được bất cứ thứ gì, như thể cả thế giới chỉ còn lại khuôn mặt, hơi thở thậm chí là mùi của anh.
Luồng điện lướt dọc sống lưng, xông thẳng lên não, xoay một vòng sau đó lan tràn khắp cơ thể.
Diệp Tam thiếu cũng không biết bản thân mình bị gì?
Tại sao lại xốc nổi hôn cô?
Tại sao?
Trong trí nhớ của Diệp Tam Thiếu, anh chưa bao giờ hôn phụ nữ?
Anh nghĩ cùng nhau vượt qua khó khăn là một việc rất thiêng liêng.
Rất nhiều cặp tình nhân có thể mặn nồng một lúc, nhưng có mấy cặp có thể bên nhau trọn đời?
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Tam Thiếu, môi anh đã rời khỏi môi cô.
Hơi thở của hai người hơi hỗn loạn, ánh mắt của Diệp Sâm cứ nhìn chằm chằm Trình An Nhã.
Ánh mắt đó, giống như một vòng xoáy, muốn hút linh hồn của người khác vào.
Khuôn mặt Trình An Nhã đỏ bừng, tim đập như sấm.
Cô bỗng đẩy anh ra, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe.
Gió mát thổi vào mặt, thổi bay sự khô nóng và ửng hồng trên mặt.
Cô thấy nếu không rời khỏi hơi thở của Diệp Sâm, không được hít thở không khí trong lành nữa, cô sẽ chết không có chỗ chôn.
Cái cảm giác này!
Rất đáng sợ.
Nó khiến người khác chờ mong cũng khiến người ta hoảng sợ.
Đáng lẽ ra mình phải tát