Nam Liệt tức giận kéo Hàn Mạc lại sát vào người mình, anh dùng sức xé bỏ váy màu trắng trên người của Hàn Mạc ra quăng xuống mặt đất.
Chỉ cần Nam Liệt nghĩ đến việc Hàn Mạc muốn rời khỏi anh, đường ai nấy đi thì Nam Liệt đã không thể kiểm soát được lý trí của mình.
Anh muốn cô, muốn cô chỉ thuộc về riêng anh mà thôi.
Nam Liệt bế Hàn Mạc quăng xuống giường, anh khom người hôn Hàn Mạc một cách cuồng nhiệt, đến mức anh không thể chế ngự được hành động mãnh liệt của mình.
Nam Liệt ra sức mút lấy mật ngọt từ trong miệng của Hàn Mạc, anh bá đạo không cho phép cô kháng cự lại nụ hôn của anh.
Nam Liệt tức đến nỗi nụ hôn này không thể làm dịu đi cơn thịnh nộ trong lòng anh, anh buông đôi môi sưng đỏ của Hàn Mạc ra, tay thì gấp gáp cởi quần của mình.
Hàn Mạc nhìn thấy trong ánh mắt của Nam Liệt hiện lên ngọn lửa đang bừng bừng cháy, có thể thiêu cháy cô bất cứ lúc nào.
Bây giờ Nam Liệt đã không còn lý trí nữa, trong lòng Hàn Mạc vô cùng lo sợ.
Cô sợ hành động mạnh bạo của anh sẽ làm hại đến bảo bối.
Nhưng Hàn Mạc không thể để Nam Liệt biết cô đã có con, nếu anh biết được thì sẽ không cho phép cô rời khỏi anh dù chỉ là nửa bước.
Nam Liệt vươn tay xé rách quần lót của Hàn Mạc, ánh mắt giận dữ của anh nhìn thẳng vào khuôn mặt sợ sệt của cô.
Nam Liệt vươn người định đưa vật nam tính của mình vào trong cơ thể của cô.
Hàn Mạc quýnh lên cô kẹp chặt hai chân của mình lại.
Nam Liệt càng thêm nổi nóng với hành động bài xích của Hàn Mạc.
Anh dùng tay tô bạo tách hai chân của cô ra.
Hàn Mạc nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt tuyệt vọng, cô không thể nào khán cự lại được sức mạnh của anh.
"Liệt, anh mà đụng vào người em.
Em sẽ hận anh suốt cả đời."
Một giọt nước mắt của Hàn Mạc rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của cô.
Lần đầu tiên sau khi ba cô qua đời mà Hàn Mạc lại rơi nước mắt, không phải vị sự ghê tởm hay sự tức giận đối với Nam Liệt.
Mà là vì sự tổn thương cô đem lại cho anh, cô biết nói ra những lời này sẽ làm trái tim Nam Liệt đau đến không có gì có thể tả được.
"Liệt, em xin lỗi anh."
Hàn Mạc nhắm mắt lại nói với lòng mình.
Đột nhiên thân thể của Nam Liệt cứng đờ, anh dừng lại động tác của mình.
Tay anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt kiêu ngạo của cô.
"Anh đụng vào người em, lại khiến em cảm giác ghê tởm đến như vậy sao?"
Nam Liệt nói với giọng hết sức đau lòng.
Trái tim Hàn Mạc bị lời nói của Nam Liệt làm cho tan nát.
Hàn Mạc hít vào một hơi thật sâu cô kiên cường mở to cặp mắt sáng long lanh của mình, nhìn vào khuôn mặt thất vọng của Nam Liệt nói.
"Phải!"
Nói xong cô không còn dũng khí để đối diện với anh nữa.
Hàn Mạc đứng lên đi tới mặc vào bộ âu phục nữ mà thường ngày cô hay mặc.
Trong lòng Nam Liệt cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, anh vươn tay lấy cái quần mà anh quăng dưới mặt đất lên mặc vào.
"Cốc cốc cốc."
"Vào đi."
Lưu Xuyên từ bên ngoài bước vào, vừa nghe cú điện thoại khẩn cấp của Lãnh Dương Lưu Xuyên liền vội vã quay trở về.
Bước vào cửa Lưu Xuyên nhìn thấy một căn phòng lộn xộn như bãi chiến trường, rồi đến khuôn mặt hung tợn của Nam