Sau đó anh ném cô lên giường. Mà anh vừa đá mạnh vào cửa sầm một tiếng đóng lại.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi thì nhíu mày lại, cô xoa xoa cổ tay bị nắm tay: "Mục Chính Hi, anh muốn làm gì?"
"Có phải anh điên rồi đúng không?" Hạ Tịch Nghiên mở miệng, không vui nói.
"Làm gì sao!?" Mục Chính Hi nghe vậy thì khóe miệng cười lạnh, chậm rãi đi về phía cô.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó nhìn Mục Chính Hi từ từ tới gần, đáy lòng không khỏi hoảng sợ.
Người đàn ông này càng khó đối phó hơn hai năm trước.
Cô cũng không chắc sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn anh từ từ tới gần thì cũng cảm nhận được
"Hạ Tịch Nghiên, cô lừa tôi lâu như vậy, còn nguyền rủa tôi đã chết, cô nói tôi nên làm gì?" Mục Chính Hi nhìn cô nghiến răng nghiến lợi hỏi. Có trời mới biết lúc anh biết được sự thật thì đã kiềm nén kích động muốn bóp chết cô thế nào.
Hạ Tịch Nghiên nghe vậy thì sửng sốt một chút nhìn anh: "Mục Chính Hi, tôi chỉ không nói thật với anh mà thôi, sao gọi là lừa anh chứ?" Hạ Tịch Nghiên hỏi. Cô thử vòng vo với anh xem sao. Nếu cô giải thích thì Mục Chính Hi đều nghĩ là nói dối.
"Hạ Tịch Nghiên, cô có biết tôi muốn giết chết cô thế nào không!" Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên gằn từng chữ nói.
Hạ Tịch Nghiên: "... Đây là hành vi phạm tội!"
Mục Chính Hi: "..."
Anh biết Hạ Tịch Nghiên hiểu lời mình nói, nhưng cô lại nghiêm túc nói câu này làm cho Mục Chính Hi vừa tò mò vừa buồn cười.
Hai người không ai nói chuyện, Mục Chính Hi đi tới gần nhìn Hạ Tịch Nghiên. Không thể không thừa nhận cô rất xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh tế, mỗi nơi đều giống như được điêu khắc.
Nhất là hiện tại trên người cô còn mặc lễ phục do anh cố ý tặng cho cô, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Vì cái gì hai năm trước, cô liền không phát hiện cô mỹ đâu. Mục Chính Hi