“Hạ Tịch Nghiên!!!!” Mục Chính Hi nhìn cô, bây giờ cô thật to gan, lại dám cắn anh.
“Mục Chính Hi, chúng ta đã ly hôn rồi, đây là sự thật, anh làm như vậy, cũng giống như đang cưỡng hiếp!” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh nói, từng từ từng chữ nhắc nhở anh.
Một người thông minh như Mục Chính Huy sao có thể không biết cái lợi cái hại trong đó chứ.
Nhưng lúc này Mục Chính Hi làm sao mà còn lý trí nữa, bây giờ hận không thể hung hăng trừng phạt người phụ nữ này. Hung hăng muốn cô!
“Vậy kêu bọn họ đến bắt tôi đi!” Nói xong, Mục Chính Hi nghiêng người, lại hôn lên môi cô.
Hai tay cũng bị anh giam cầm, Hạ Tịch Nghiên căn bản không có cách nào để phản kháng. Lẽ nào, thật sự phải như vậy sao? Không! Hai năm trước không dễ gì cô mới trốn thoát được, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng nghĩ cách, nhưng Mục Chính Hi giở trò trên người cô, làm rối loạn suy nghĩ của cô, cô thật sự sắp phát điên rồi!
“Mục Chính Hi, anh buông tôi ra, anh điên rồi sao!” Hạ Tịch Nghiên giãy dụa, vùng vẫy, nhưng lời nói của cô, hành động của cô, trong mắt Mục Chính Hi chả là cái gì cả.
“Đúng, tôi điên rồi, chính là bị cô bức đến điên rồi!”
Hạ Tịch Nghiên cũng sắp phát điên rồi: “Mục Chính Hi, tên khốn nạn này! Buông tôi ra!” Hạ Tịch Nghiên hét lên, chửi bới, nhưng đối với Mục Chính Hi mà nói giống như không nghe thấy.
Dù sao, cô càng mắng, anh càng hưng phấn. Sau đó, lúc tay của anh muốn kéo khóa váy của Hạ Tịch Nghiên xuống, bàn tay của anh như có như không chạm vào lưng cô, lúc này Hạ Tịch Nghiên giống như bị sét đánh.
Lúc đó, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Không vùng vẫy nữa, cũng không la hét nữa, nằm ở đó, không nói gì, Mục Chính Hi đang