Hạ Kỳ Lâm cũng không tiếp tục truy cứu vấn đề này nữa, mà là nhìn cô: “Tại sao lại không cho ba mẹ biết vậy?”
Đương nhiên là Hạ Tịch Nghiên biết Hạ Kỳ Lâm đang nói đến chuyện gì, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Không muốn để cho bọn họ lo lắng.”
“Tịch Nghiên, em là con gái của bọn họ, bọn họ lo lắng cho em, quan tâm em, biết chuyện của em là chuyện nên làm mà.” Hạ Kỳ Lâm nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi nói.
Cứ luôn cảm giác cô đối với tất cả những người ở trong nhà đều có một khoảng cách.
Nghe thấy lời của Hạ Kỳ Lâm, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu qua nhìn anh: “Anh cả, anh sao vậy?”
“Em chỉ là không muốn để cho ba mẹ lo lắng mà thôi, nếu như để bọn họ biết được Mục Chính Hi đã biết thân phận của em là bởi vì vấn đề mà ngày hôm qua bọn họ đã nói, nếu như Hạ thị xảy ra chuyện gì bọn họ nhất định sẽ rất tự trách, em làm như vậy đã sai chỗ nào rồi à?”
Hạ Tịch Nghiên nói rất có lý, nhưng mà Hạ Kỳ Lâm luôn cảm giác Hạ Tịch Nghiên đang cố gắng duy trì khoảng cách với nhà họ Hạ.
Mặc dù là nhìn cô như rất thân mật, nhưng mà trong sự thân mật đó lại mang theo sự dung túng, mang theo thỏa hiệp, mang theo cung kính... anh ta cảm giác nói không thành lời.
“Là do anh đã nghĩ nhiều rồi. Tịch Nghiên, anh vẫn hy vọng là em có chuyện gì thì cũng nói với người trong nhà, ít nhất thì chúng ta là người một nhà.” Hạ Kỳ Lâm nói.
Người một nhà...
Nghe thấy cái này, ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên nhìn thoáng qua Hạ Kỳ Lâm, nhẹ nhàng gật đầu: “Em biết rồi.”
“Ừm.” Thấy Hạ Tịch Nghiên đã đáp lời, Hạ Kỳ Lâm cũng không nói cái gì nữa.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Hạ Tịch Nghiên lại vang lên.
Nhìn số điện thoại, là của Mục Chính Hi.
Hôm nay lúc ở cửa nhà họ Hạ, Mục Chính Hi đã gọi qua vô số cuộc điện thoại, nhưng mà cô cũng không nhận một cuộc nào, thậm chí là tắt máy.
Ra khỏi