Ngày hôm sau thức dậy.
Hạ Tịch Nghiên liền nhìn thấy một tin tức như thế này, Vân Duệ muốn thu mua Hạ thị. Nhìn thấy tin tức này, Hạ Tịch Nghiên kích động thiếu chút nữa cầm điện thoại di động lên muốn gọi qua cho Mục Chính Hi, nhưng mà suy nghĩ lại, không đúng.
Nếu như Mục Chính Hi thật sự muốn thu mua, cho dù có gọi điện thoại thì cũng phải chịu chết thôi, Mục Chính Hi cũng sẽ không bởi vì cô mà thay đổi suy nghĩ của chính mình.
Nghĩ đến đây, cô lập tức cầm điện thoại di động lên gọi cho Hạ Kỳ Lâm một cuộc điện thoại.
Rất nhanh, điện thoại liền được kết nối.
Hạ Tịch Nghiên cũng có thể đoán được tin tức như thế này, chắc chắn là Hạ Kỳ Lâm đang trấn an cổ đông.
“Anh cả.”
“Tịch Nghiên.” Nói xong, Hạ Kỳ Lâm cầm điện thoại đi qua một bên.
“Em đã nhìn thấy tin tức rồi, là thật sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Không phải.” Hạ Kỳ Lâm kiên quyết từ chối: “Anh không nhận hợp đồng của Vân Duệ.”
“Thật sự hả?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Anh sẽ lấy chuyện này ra mà lừa gạt em ư?” Hạ Kỳ Lâm cũng nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em biết rồi, nhưng mà cổ đông có tin tưởng không?”
“Đó chỉ là những chuyện không có căn cứ, bọn họ lo lắng cũng không tránh khỏi, bọn họ cũng là cổ đông, muốn nhìn thấy chứng cứ thực tế thì mới được.” Hạ Kỳ Lâm nói.
“Em yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” Hạ Kỳ Lâm an ủi Hạ Tịch Nghiên.
“Vâng, em đã biết rồi, nếu như có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho em.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừ được rồi, em cũng tự cẩn thận nha.”
“Vâng.”
Trả lời lại xong liền cúp điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên nằm ở trên giường suy nghĩ, lúc này mới đứng dậy, nhịn xuống xúc động muốn gọi cho Mục Chính Hi, thức dậy sửa soạn rồi ăn sáng.
Trông có vẻ như là không có việc gì.
Nếu như Mục Chính Hi thật sự muốn thu mua Hạ thị, vậy thì cô có lo lắng cũng vô dụng thôi.
Chẳng bằng suy nghĩ phải giải quyết như thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, điện thoại di động để ở trên bàn đột nhiên vang lên .
Lúc nhìn đến số điện thoại, Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, vẫn là nhận.