Hạ Tịch Nghiên thấy Mục Chính Hi lại gần, không hề lùi lại sau, mà nhìn thẳng vào anh, cô không hoài nghi lời anh nói.
Mà, tuyệt đối tin.
Cô may mắn, đến bây giờ anh mới biết cô lừa anh chứ không phải 2 năm trước.
Nếu không, Hạ Thị thật sự cũng không tồn tại nữa rồi.
Mặc dù nói như thế, nhưng, dù sao không phải 2 năm trước.
“Vậy bây giờ thì sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hỏi.
Mục Chính Hi lần nữa lười nhác dựa vào chỗ đó: “Không biết, xem tâm trạng!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
“Nếu như anh cố chấp muốn thu mua Hạ Thị, tôi cũng không có cách ngăn cản anh, vậy tôi chỉ có thể từ chức!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy điều này, Mục Chính Hi nhíu mày: “Cô uy hiếp tôi?”
“Thế nào tính là uy hiếp chứ? Nếu như anh muốn thu mua Hạ Thị, tôi thế nào cũng nến tức chức trở về giúp một chút, cho dù không thay đổi được kết quả, tôi cũng nhất định trở về!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, cau mày, anh chắc chắn, người phụ nữ này biết anh tạm thời cần cô, Vân Duệ cần cô, cho nên mới dám ngông cuồng nói chuyện với anh như vậy.
Nhưng suy nghĩ một chút, Mục Chính Hi nhìn cô: “Cũng không phải không có cách!”
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, Mục Chính Hi cũng nhìn cô: “Giống như 3 năm trước, lại gả cho tôi, tôi sẽ buông tay với Hạ Thị!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Mục Chính Hi tuyệt đối là cố ý!
Tuyệt đối là vậy!
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, sau đó khẽ mỉm cười: “Tổng giám đốc Mục, vì tránh ác mộng của 3 năm trước, hay là nói điều kiện khác đi!”
Ác mộng? Nói đến đây, ánh mắt của Mục Chính Hi tức giận nhìn Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên lập tức mỉm cười, mở miệng: “Ác mộng của anh!”
“Như thế còn tạm được!”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Thấy dáng vẻ trẻ con của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên lắc đầu bất lực.
Ở dưới mái nhà của người ta, đạo lý không thể không cúi đầu Hạ Tịch Nghiên vẫn hiểu.
Vì tránh anh đói mà ăn quàng, cô vẫn không