''Lâu lắm không uống cà phê của dì pha rồi, cháu muốn thử chút!'' Nói rồi Hạ Tịch Nghiên trực tiếp đi qua.
Dì Lý đứng đó, nhìn tình hình từ đầu đến cuối có chút sửng sốt.
Đây có phải là thay đổi quá nhanh rồi không.
Nhưng thấy bọn họ chẳng có chuyện gì, tim treo ngược của dì Lý cũng coi như được buông xuống.
Mục Chính Hi ngồi đó uống cà phê, Hạ Tịch Nghiên đi qua, ngồi bên cạnh anh, cũng uống cùng.
''Cậu chủ, cô Hạ, hai người không có chuyện gì chứ?'' Dì Lý hỏi bọn họ.
Nghe thấy lời của dì Lý, Hạ Tịch Nghiên nâng mắt cười cười với bà: ''Dì Lý, dì không cần lo lắng, bọn cháu không có chuyện gì đâu!''
''Thật không?'' Dì Lý hỏi.
Bà vẫn còn lo lắng, vì mình nói nhầm gì đó mà liên lụy đến Hạ Tịch Nghiên.
''Vâng!'' Hạ Tịch Nghiên gật đầu sau đó uống một cốc cà phê: ''Thực sự không có chuyện gì đâu, dì đừng lo lắng!'' Nói rồi ánh mắt của cô quét qua Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi ngồi đó không nói gì cả, cũng ngầm thừa nhận lời của Hạ Tịch Nghiên.
''Vậy thì tốt, vậy thì tốt!' Dì Lý cũng xem như thả lỏng tâm xuống.
Thấy dáng vẻ lo lắng của dì Lý, Hạ Tịch Nghiên cười cười.
Sau khi uống cà phê, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy: ''Tổng giám đốc Mục, nếu đã bàn xong chuyện rồi vậy tôi về đây!''
''Hi vọng anh tuân thủ lời hứa, mai tôi sẽ đi họp báo với anh.'' Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi hơi cười nói.
Giống như là đã tính xong cho Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi ngồi đó, sau khi nghe được lời của Hạ Tịch Nghiên, nâng mắt nhìn cô một cái.
Anh không nói gì, cũng coi như là thừa nhận.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn dì Lý: ''Dì Lý, nếu không còn chuyện gì, vậy cháu về trước đây, hôm khác lại đến thăm dì nhé!''
''Không ở lại ăn cơm à? Ăn xong cơm hẵng đi!'' Dì Lý nói, thực lòng quý Hạ Tịch