“Tịch Nghiên, cậu nói những lời kia khiến giám đốc Lý méo cả mặt!” Khả Khả cực kỳ hưng phấn.
“Vậy sao?” Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên nhướn mày: “Chỉ mới dùng 3 phần công lực thôi!”
“Phụt…” một tiếng, Khả Khả bật cười.
Hạ Tịch Nghiên chính là như thế, cho dù gặp phải chuyện gì cũng đều rất bình tĩnh, thong dong.
Có câu thế nào nhỉ, không cần giải thích mới gọi là thong dong.
Còn có câu, kẻ mạnh kiệm chữ như vàng, kẻ hèn lắm lời thừa thãi.
Giám đốc Lý tung tin vịt cả ngày, lại bị vài câu ngắn gọn của Hạ Tịch Nghiên khiến cho nghẹn lời không nói được gì.
Khả Khả cực kỳ sảng khoái.
“Không ngờ giám đốc Lý lại buồn nôn đến thế!” Khả Khả không nhịn được mà nói.
“Trên thế giới này, thứ không thiếu nhất chính là những kẻ ghê tởm, vạn tiễn xuyên tim, còn về được là tốt!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nghe thấy thế, Khả Khả bật cười: “Nói không biết chừng mực, sớm muộn gì anh ta cũng có chuyện!”
Hạ Tịch Nghiên cười, không nói gì, Khả Khả không nói thêm gì nữa, xoay người đi làm việc.
Vốn cho rằng chuyện này đến đây là xong.
Nhưng không ngờ, chuyện này lại truyền tới tai Mục Chính Hi.
Hôm nay, anh đến công ty hơi muộn, nhưng vừa vào công ty liền nghe thấy đủ loại chuyện về Hạ Tịch Nghiên.
Mày anh ngày càng nhíu chặt lại.
Mục Chính Hi ngồi ở đó, nhíu mày, nghĩ một lát, ấn số đường dây nội bộ.
“Tiểu Ca, vào đây!”
“Vâng, tổng giám đốc Mục!” Thư ký đáp một tiếng, rồi đi thẳng vào trong phòng làm việc của Mục Chính Hi.
Gõ cửa, thư ký mở cửa đi vào: “Tổng giám đốc Mục, anh tìm tôi!”
“Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?” Mục Chính Hi nhìn cô ta, hỏi.
Thư ký hơi ngây người, cho rằng anh hỏi chuyện công việc, lắc đầu: “Hôm nay không có bất kỳ lịch trình gì!”
“Tôi không nói cái này, hôm nay ở công ty bàn luận ầm ĩ, đang nói chuyện gì thế?” Mục Chính Hi hỏi thẳng.
Nhắc tới cái này, Tiểu Ca sững sờ, sau đó liền cười nói: “À, hôm nay mọi người ở công ty đều đang bàn luận về chuyện cô Hạ đã từng ly hôn!”
Mục Chính Hi nhíu