Mục Chính Hi ngồi ở đó, trong đầu toàn nghĩ về lời Tiểu Ca nói.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, không biết tự lượng sức mình!
Vì thế, giám đốc bộ phận nhân sự, giám đốc Lý bị đuổi việc thành công.
Tin tức này, đến ngày hôm sau bọn họ mới biết.
“Tịch Nghiên, cô biết không? Giám đốc Lý bị đuổi việc rồi?” Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói.
Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên sững sờ: “Vậy sao?”
“Đúng thế, hôm nay tôi thấy anh ta dọn đồ đi rồi, dáng vẻ cực kỳ ai oán, sau đó nghe ngóng một lượt mới biết là anh ta bị đuổi việc!” Khả Khả nói.
Trước giờ Khả Khả luôn chuyện gì cũng biết, Hạ Tịch Nghiên biết tin tức gì, đều là do Khả Khả nói cho cô cả.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu, cũng không tiếc cái gì: “Ồ!”
“Cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Khả Khả nhìn cô, hỏi.
“Có gì kỳ lạ chứ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại, cô không cảm thấy có gì kỳ lạ cả.
“Bỗng nhiên giám đốc Lý bị đuổi việc, cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Mặc dù nói anh ta thích bịa chuyện đặt điều, nhưng đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện giờ bỗng nhiên bị cho thôi việc, tôi cảm thấy nhất định có nguyên nhân bên trong!” Khả Khả suy đoán.
Thấy dáng vẻ hóng hớt kia của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên cười.
“Cô xem nhiều phim trinh thám quá rồi ý!”
“Cô nói xem, có khi nào là tổng giám đốc Mục đuổi anh ta không?” Khả Khả tiếp tục hỏi.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Có thể trực tiếp hạ lệnh đuổi một người, ngoài anh ta ra thì không còn ai khác nữa!”
“Tịch Nghiên, tôi cảm thấy, tổng giám đốc Mục đối xử với cô rất khác, cô nói xem, có khỉ nào anh ta đuổi việc giám đốc Lý là vì cô không?” Khả Khả cười hihi, hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, sau đó liền nhìn Khả Khả, nói: “Cô có biết vì sao anh ta lại bị đuổi