Dựa theo lời Mục Chính Hi nói, cô hôm nay phải cùng anh đi tham gia yến hội của Alexia.
Vì thế sau khi mọi người đã tan làm, cô vẫn chưa rời đi, vẫn chờ Mục Chính Hi mãi.
Sau khi bận rộn xong, Mục Chính Hi mới từ văn phòng làm việc đi ra. Khi nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên lập tức đứng dây: “Tổng giám đốc Mục!”
Lúc nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi lập tức nhíu mày: “Tại sao không đến văn phòng tìm tôi.” “Tôi cho rằng anh bận, chờ ở đây là được rồi.” Hạ Tịch Nghiên cười nói, nhưng Mục Chính Hi có như thế nào cũng cảm thấy cô là đang cố ý, cố ý trốn tránh anh.
Ánh mắt quét qua người cô: “Cô cứ như vậy mà đi sao?” Hạ Tịch Nghiên nhìn bản thân: “Không được sao?”
“Cô Hạ, cho dù cô không để tâm đến hình tượng bản thân, thì phiền cô cũng nên chú ý đến hình tượng của Vân Duệ một chút!” - Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ một.
“Tổng giám đốc Mục, chẳng lẽ hôm nay tôi đi làm còn phải mặc lễ phục đến sau đó buổi chiều cùng anh đi tham dự buổi tiệc?” - Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi nói. “Cô không thể mang theo một bộ lễ phục sao?” “Tôi không có thói quen đi làm còn mang đồ gì đó không liên quan đến công việc.”
“Dự tiệc cũng là một phần của công việc!”. Hạ Tịch Nghiên: “…” nhìn Mục Chính Hi, cô gật đầu: “Vậy được, tổng giám đốc Mục, vậy anh chờ một lát.
Chờ tôi về nhà tay quần áo, hoặc là anh đến nơi đó chờ tôi, sau khi thay xong quần áo tự tôi sẽ đến đó!” Nhìn biểu cảm nịnh nọt của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi liếc nhìn cô một cái: “Cô cho rằng vẫn còn nhiều thời gian chờ cô vòng đi vòng lại hay sao?” – Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
“Vậy phải làm sao?”
“Đi theo tôi!” Mục Chính Hi quét qua người cô rồi đi đằng trước.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, vội vàng theo kịp bước chân anh. Khi lên xe,