“Alo, tổng giám đốc Mục, là tôi đây!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi sững sờ, khóe miệng anh lập tức nhếch lên: “Ai vậy?”
Hạ Tịch Nghiên dám chắc rằng, chắc chắn Mục Chính Hi đã nhận ra giọng nói của cô rồi, bây giờ anh ta hỏi, chắc chắn là cố ý.
“Hạ Tịch Nghiên!” Hạ Tịch Nghiên gằn từng câu từng chữ.
Nghe cô nói vậy, Mục Chính Hi khựng lại, giả vờ tùy ý hỏi: “Sao, đã kiếm đủ tiền bồi thường hợp đồng à?”
Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Tôi tìm anh không phải vì chuyện này!”
“Ồ? Vậy còn chuyện gì khác nữa!?” Mục Chính Hi hỏi lại.
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên hít sâu một hơi: “Tôi tìm anh là vì chuyện bám theo đuôi xe!”
Cô vừa mới nói dứt lời, Mục Chính Hi đã khựng lại, không làm một lúc hai việc nữa, mà tập trung nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
“Ồ? Việc này có liên quan gì đến cô?”
“Tổng giám đốc Mục, chắc là anh cũng biết, Đô Đô là bạn của tôi!” Mục Tịch Nghiên sốt ruột nói.
“Thế thì sao?” Mục Chính Hi hỏi lại.
“Có thể xin anh rút đơn kiện được không, rõ ràng chỉ là bám theo đuôi xe thôi, tại sao lại tố cô ấy rắp tâm hại người kia chứ?” Hạ Tịch Nghiên nói qua điện thoại.
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi nhếch môi cười: “Cô Hạ, cô nói thế, nghĩa là bảo tôi đã vu oan cho cô ta chứ gì?”
“Có phải hay không, trong lòng tổng giám đốc Mục biết rõ!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Rõ ràng anh ta cố ý, còn không chịu thừa nhận.
Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi nhếch môi cười nhạt: “Cô Hạ, xin cô chú ý từ ngữ, sao cô biết cô ta không rắp tâm hại người, cô cũng biết đó, lúc ở trong nhà ăn, bọn tôi hiểu lầm nhau chút chuyện, lỡ như trong lòng cô ta thấy bất mãn, cố ý tông tôi thì phải làm sao đây, lẽ nào bây giờ tôi phải tha cho cô ta à?”
Quả nhiên, Mục Chính Hi đang báo thù!
Người đàn ông nhỏ nhen này!
Đã nhiều năm như vậy mà không thay