Nghe tới đây, Mục Chính Hi cười cười, anh híp mắt lại: “Có phải tôi muốn gì? Cô đều đồng ý đúng không?”
Tại sao Hạ Tịch Nghiên lại thấy chấn động sau khi nghe câu nói này kia chứ, câu này, mờ ám quá.
Rốt cuộc Mục Chính Hi nghĩ như thế nào, cô không biết, chỉ biết bây giờ người đàn ông này, giống hệt như anh hùng thần bí vậy, khiến cho cô nhìn không thấu.
“Anh, anh nói vậy là sao!?” Hạ Tịch Nghiên hỏi, không biết vì sao mà lúc hỏi câu này, trong lòng cô thấy chột dạ.
“Ý gì? Ý gì còn không hiểu mà dám đến cầu xin tôi à?” Mục Chính Hi mỉa mai.
Trong lúc nhất thời, Hạ Tịch Nghiên nghẹn lời không biết phải nói thế nào mới được.
Bây giờ Mục Chính Hi chiếm thế thượng phong, cô cũng không còn cách nào khác.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện Đô Đô phải ngồi tù vì việc cỏn con này, cô không tài nào chấp nhận nổi, hơn nữa, sao cô cảm thấy chuyện này lại có liên quan đến mình kia chứ.
Mục Chính Hi đang giúp Lăng Tiêu Tường báo thù đúng không!
Hạ Tịch Nghiên chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này!
Hạ Tịch Nghiên nghĩ đến đây, bèn nói tiếp: “Được rồi, anh muốn nói chuyện gì!?”
Câu nói của Hạ Tịch Nghiên nằm trong dự tính của Mục Chính Hi, anh đã nghĩ cô sẽ thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy.
Có lẽ phải nói rằng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hạ Tịch Nghiên là một cô gái thông minh, biết rằng để điều kiện quá thời gian qui định thì mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn.
Mục Chính Hi nghĩ ngợi một hồi, rồi chậm rãi cất tiếng nói: “Nghĩ kỹ chưa?”
“Đương nhiên rồi, những người như tổng giám đốc Mục, không đạt được mục đích thì sẽ không chịu dừng tay!?” Hạ Tịch Nghiên nói.
Có nghe thế nào thì Mục Chính Hi cũng cho rằng cô đang khen ngợi mình.
Nhưng mà, không thể không phủ nhận rằng, thực tế chính là như vậy.
“Thực chất, cũng không có chuyện gì, chỉ có điều có một vụ án, hơi vướng tay, Cô Hạ đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tôi tin rằng cô có thể xử tý tốt được thôi!” Mục Chính Hi mở miệng