Do dự hết lần này đến lần khác, vẫn tìm cho mình một cái cớ, xuống xe đi thẳng vào, sau khi anh hỏi thăm phòng liền đi đến đó, nhưng khi cửa đi đến cửa thì bỗng nhiên cánh cửa mở ra, một thân ảnh từ bên trong bay ra, hơn nữa, trực tiếp đụng phải người anh, anh vô thức vươn tay ra đỡ được, hương thơm bay vào lòng, sợi tóc mềm mượt tản ra trên người anh, bàn tay nhỏ mềm mại không xương bám lên người anh, cảm xúc này khiến cho trái tim Mục Chính Hi chấn động.
Mà lúc này, Hạ Tịch Nghiên cũng quay đầu lại, sắc mặt ửng đỏ, khi nhìn thấy Mục Chính Hi, cũng có chút kinh ngạc: "Tại sao anh lại ở đây?”
Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên trong ngực, cũng nhíu mày: "Cô sao vậy?”
Cả người Hạ Tịch Nghiên dựa lên người anh, đôi mắt đen và sáng ngời, da thịt trắng noãn, ngũ quan xinh xắn, nhất là gương mặt đỏ hồng, thoạt nhìn giống như uống rượu say.
Thế nhưng cô như vậy, nhìn lại có vài phần say lòng người.
"Giám đốc Hà, Giám đốc Hà sắp đi ra!” Hạ Tịch Nghiên khẩn trương nói.
Nhận thấy sự lo lắng của Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt Mục Chính Hi nhìn về phía sau cánh cửa.
Lúc này, cửa phát ra tiếng động, thấy cánh cửa sắp mở ra, Hạ Tịch Nghiên choáng đầu, không biết nên làm sao bây giờ.
Nhưng lúc này, Mục Chính Hi chợt kéo cô tránh về một phía, cửa một căn phòng khác lập tức bị đẩy ra, anh trước trốn đi vào.
Mục Chính Hi dựa ở trên cửa, mà Hạ Tịch Nghiên lại dựa vào người anh, hai người dính chặt vào nhau, đều không nói gì.
Lúc này, chỉ nghe thấy cánh cửa phía ngoài được mở ra.
Sau đó lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
"Giám đốc Hà, sao vậy?" Lúc này, có người lập tức đi lên hỏi thăm.
"Dám tính kế với tôi, ngay lập tức tìm người phụ nữ kia cho tôi.” Giám đốc Hà tức giận quát to ở ngoài.
Sau khi trợ lý nghe được ông ta nói, cũng không dám hỏi, lập tức gật đầu đi tìm.
Giám đốc Hà đứng trước cửa, càng nghĩ càng giận, vừa rồi ông ta gọi cho vợ mình một cuộc điện thoại, bà ta vẫn đang đánh mạt chược, hoàn toàn không giống những gì Hạ Tịch Nghiên nói.
Vì vậy,