Hạ Tịch Nghiên cho người ta cảm giác rất thần bí giống như là một người phụ nữ có chuyện cũ nên càng khiến anh muốn tìm hiểu.
Thật sự không biết lúc anh biết chân tướng mọi việc thì sẽ chấn kinh tới mức nào!
"Sao vậy, hương vị thế nào! ?" Mục Chính Hi nhìn cô hỏi.
Cô gật gật đầu: "Bò bít tết giá hơn ba triệu thì hương vị có thể không ngon sao?"
"Cô biết là tốt rồi, nhớ là đang nợ tôi một phần ân tình đấy!"
"Hả?" Hạ Tịch Nghiên đang ăn liền ngước mắt lên nhìn Mục Chính Hi: "Nhân tình gì?"
"Chẳng lẽ mời không cô ăn cơm à?"
"Không phải tôi đang ăn cơm cùng anh à!" Hạ Tịch Nghiên nói, cái tên Mục Chính Hi này bây giờ cũng quá biết lừa bịp người khác rồi.
"Ăn cùng tôi thì cũng là ăn!" Mục Chính Hi nói, dù sao anh đã hạ quyết tâm lừa bịp cô rồi.
Hạ Tịch Nghiên, "..."
Bây giờ cô có thể vứt dao nĩa xuống bỏ đi không?
Chỉ có điều ăn thì cũng đã ăn, cho dù cô không ăn hết thì Mục Chính Hi cũng đã quyết định lừa bịp cô rồi.
Không bằng cô cứ hưởng thụ bữa tối này cho tử tế đi.
Hạ Tịch Nghiên cầm ly rượu vang lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Mục Chính Hi ngồi ở đối diện cô chẳng biết tại sao lại cảm thấy đi cùng với cô hoặc ở chung với cô rất dễ chịu, hơn nữa còn có một cảm giác đã từng quen biết...
Hạ Tịch Nghiên nhìn sang thấy Mục Chính Hi đang nhìn mình trái tim vẫn không nhịn được hơi loạn nhịp, lập tức Hạ Tịch Nghiên mở miệng: "Tổng giám đốc Mục, tôi ở đây ăn cơm cùng anh lại còn bị anh lừa gạt như vậy bây giờ nếu như lại bị bạn gái của anh nhìn thấy nữa thì có lẽ cô ta lại nổi bão với tôi mất!"
"Cô sợ à?" Nghe cô nói, Mục Chính Hi nhíu mày hỏi lại.
"Đương nhiên rồi!" Hạ Tịch Nghiên lưu loát mở miệng: "Chuyện ngoài ý muốn như vậy có ai lại không sợ chứ, huống chi chúng ta một chút cũng không có gì, tôi thấy những chuyện này rất phiền!"
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói, khóe miệng Mục Chính Hi hơi nhếch lên, anh ngược lại không hề nhìn ra dáng vẻ của cô có nửa điểm sợ hãi thậm chí lần trước lúc nói chuyện cùng Lăng Tiêu Tường cô còn khiến cho Lăng Tiêu