"Chồng cũ của cô là người như thế nào?" Mục Chính Hi nửa công nửa tư hỏi.
Nghe được câu này, Hạ Tịch Nghiên nghiêng đầu sang một bên liếc mắt nhìn Mục Chính Hi, anh đang cố ý đúng không?
Nếu như cô né tránh vấn đề này có hơi cố ý hay không?
Nghĩ nghĩ, Hạ Tịch Nghiên mở miệng: "Anh ta ấy à, là một tên rất cặn bã!"
"Cặn bã?" Nghe được câu này, Mục Chính Hi nhíu mày: "Cặn bã như thế nào?"
"Đa tình, lăng nhăng, ngang ngược, không đáng tin cậy, hay ra vẻ, ..." Hạ Tịch Nghiên lập tức nói ra mấy "Tội trạng" của chồng cũ của cô.
Đương nhiên, đối với Mục Chính Hi bây giờ mà nói thì toàn bộ quá khứ anh đã sớm quên hết sạch sẽ rồi, anh chỉ biết là bây giờ mình rất khiêm tốn.
Chỉ là nếu có một ngày anh biết được tất cả những "Tội trạng" Hạ Tịch Nghiên nói ngày hôm này đều là của mình thì không biết sắc mặt sẽ đen như thế nào đâu.
"Vậy xem ra ánh mắt của cô cũng không tốt lắm nhỉ!" Mục Chính Hi nói.
Nhắc đến cái này, Hạ Tịch Nghiên lại lườm anh một cái, không nói nhiều lời, cô cũng không muốn để Mục Chính Hi phát hiện ra chỗ nào không hợp lý.
"Vậy anh ta đâu?"
"Chết rồi!" Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi: "... Chết như thế nào?"
"Tự tìm đường chết!"
Mục Chính Hi: "..."
Không muốn nói chuyện về đề tài này nữa nên Hạ Tịch Nghiên nhìn anh hỏi: "Vậy vợ cũ của anh đâu! ?"
Bây giờ hai người cùng có một cảm giác rất đặc biệt muốn nói rõ đầu đuôi ngọn ngành!
Vợ cũ của anh ư, Mục Chính Hi nhíu mày lại nghĩ nghĩ: "Không nhớ rõ lắm!"
Nghe được cái này, mặt Hạ Tịch Nghiên hơi co quắp lại.
Thật sự không muốn cùng người đàn ông này trao đổi cái gì hết!
Thấy cô trầm mặc, Mục Chính Hi nghĩ nghĩ lại tiếp tục mở miệng: "Tôi chỉ nhớ là cô ấy rất bảo thủ, rất xấu xí, mỗi ngày đều mặc một bộ quần áo kín mít còn đeo một cái kính nữa, không thú vị gì hết!"
Vẻ mặt Hạ Tịch Nghiên tỏ ra rất tùy ý rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Nếu như không phải như vậy thì làm sao có thể ly hôn được với cái tên củ cải lớn lăng nhăng như anh!
"Vậy xem ra Tổng giám đốc Mục cũng là người hay trông mặt mà bắt hình dong rồi!" Hạ Tịch