“Không đáng cái giá đó!” Mục Chính Hi nói, mặc dù chỉ bốn mươi lăm nghìn, không đắt đỏ gì, nhưng nhìn ra được thứ này không đáng giá.
“Thứ này phải xem anh nhìn nó thế nào, anh thích thì nó sẽ đáng, anh không thích, nó sẽ không có giá trị!” Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Bốn mươi lăm nghìn chẳng là gì với tôi cả, nhưng với bà ấy lại là một khoản thu nhập, giúp người mình vui không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi cười.
Trước giờ Hạ Tịch Nghiên nhìn thứ gì cũng rất tích cực.
Mục Chính Hi không hỏi tiếp nữa, hai người lại đi về phía trước.
Lúc này, rất nhiều trẻ con đang chơi đùa ở bên kia, thấy bọn chúng cười vui vẻ như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Đúng lúc này, Hạ Tịch Nghiên chú ý tới ông cụ ở một bên.
Ông ấy vẫn ngồi ở đó, hình như trong tay đang cầm cái gì đó, quan sát rất nghiêm túc rất cẩn thận.
“Nhìn gì vậy?” Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên hất cằm ra hiệu, Mục Chính Hi cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy người kia, anh nhíu mày đi thẳng tới.
“Chú Lý!” Anh gọi một tiếng.
Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên, Mục Chính Hi quen à?
Người kia ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mục Chính Hi thì nở nụ cười: “Tiểu Hi? Tiểu Hi, cháu về rồi sao?”
“Vâng cháu về rồi đây, dạo này chú thế nào!?”
“Chú khoẻ lắm, khoẻ lắm!” Người được Mục Chính Hi gọi là chú Lý kia có hơi kích động, cũng có vui vẻ, nhìn anh không rời mắt.
Mà Mục Chính Hi chỉ cười nhạt, mặc cho người kia nhìn mình.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: “Quen hả!?”
Lúc này, chú Lý cũng chú ý tới Hạ Tịch Nghiên ở một bên: “Đây là?”
Lúc ông ấy nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi ngẫm nghĩ rồi nhướng mày: “À, đây là bạn gái của cháu!” Nói xong, Mục Chính Hi không cho giải thích ôm lấy bả vai