Mục Chính Hi cũng nhìn kính phản quang, đến khi không nhìn thấy người nữa, anh mới thu hồi tầm mắt.
“Chú Lý chỉ ở một mình thôi sao?” Đi xa, Hạ Tịch Nghiên mới hỏi.
Mục Chính Hi gật đầu: “Ừm!”
“Xem ra anh thường xuyên tới đây nhỉ!”
“Chỉ thỉnh thoảng mà thôi!” Mục Chính Hi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Lúc tôi còn nhỏ, chú Lý từng làm quản gia ở nhà chúng tôi, nhưng sau khi con trai chú ấy qua đời, tinh thần của chú ấy vẫn hơi không bình thường, chúng tôi muốn chăm sóc chú ấy đàng hoàng, nhưng chú ấy cứ muốn trở về đây…”
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên chấn động.
“Vậy chú ấy…”
“Đầu óc chú ấy không rõ ràng lắm, cho nên xem tôi như con mình!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên mới gật đầu, nói như thế, thái độ của chú lý với Mục Chính Hi cũng dễ hiểu.
Nhưng dù vậy, trong lòng Hạ Tịch Nghiên vẫn hơi không thoải mái lắm, chú Lý thật sự rất khiến người ta đồng cảm.
Nhưng hôm nay, Hạ Tịch Nghiên cũng thấy được một Mục Chính Hi khác với mọi khi.
“Lúc trước anh cũng thường xuyên tới đây sao?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên hỏi anh.
“Ừm, hàng năm đều sẽ đến đây mấy lần!” Mục Chính Hi đáp.
Hạ Tịch Nghiên thật có hơi bất ngờ, lúc trước kết hôn với anh một năm cũng chưa từng biết anh còn có một mặt như vậy.
Có thể nói, hiểu biết của cô với Mục Chính Hi không đủ sâu!
Hạ Tịch Nghiên im lặng một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Mục Chính Hi: “Vậy trong tay chú Lý vẫn luôn cầm cái gì vậy?”
Từ khi nhìn thấy chú Lý, trong tay ông ấy đã luôn nắm chặt một thứ chưa từng buông ra.
“Đó là một cái mặt dây chuyền!”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày.
“Thứ duy nhất con trai của chú Lý để lại khi chết!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên càng chấn động hơn.
Bọn họ đến đây là để tìm kiếm linh cảm, tìm kiếm chuyện xưa, nhưng chuyện như vậy khiến đáy lòng cô rất khiếp sợ.
Xe chạy trên đường, Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn không nói gì, tựa như còn đắm