Người của bộ phận thiết kế đều nhìn thấy nhưng không nói gì, chuyện có thể không dây vào thì quyết không dính dáng.
Nhưng Khả Khả không nhịn được nên hỏi.
Hạ Tịch Nghiên nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ cô ta cảm thấy tôi xinh đẹp hơn cô ta!”
Nghe câu này, Khả Khả không nhịn được bật cười ra tiếng.
Bây giờ cô không chỉ cảm thấy Hạ Tịch Nghiên miệng lưỡi lợi hãi mà còn rất hài hước.
Mặc dù là sự thật, nhưng Hạ Tịch Nghiên nói ra như vậy, Khả Khả cảm thấy rất buồn cười.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên lại nhìn cô ấy, vừa ăn vừa hỏi: “Không phải sao?”
Khả Khả gật đầu liên tục: “Tịch Nghiên, càng ngày tôi càng phát hiện, cô rất hợp khẩu vị của tôi!”
“Vậy rốt cuộc có đúng hay không?!”
“Đúng!” Khả Khả gật đầu, cô thích sự tự tin này của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên cũng cười, không nói gì nữa, hai người tiếp tục ăn trưa.
Qua lần nói chuyện này, Hạ Tịch Nghiên và Khả Khả đều cảm thấy quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rất nhiều.
Hai người cười cười nói nói, lập tức có rất nhiều đề tài chung.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau về công ty.
Mà bên phía Mục Chính Hi và Lăng Tiêu Tường.
Hai người ăn đồ Tây, Mục Chính Hi vẫn luôn im lặng, không hề chủ động lên tiếng, Lăng Tiêu Tường ngồi đối diện anh, lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này ở trước mặt mình nhưng lòng lại không ở đây.
“Anh đang nghĩ gì vậy?!” Lăng Tiêu Tường lên tiếng, nhìn anh hỏi.
“Không có gì!” Mục Chính Hi hờ hững đáp, sau đó nhìn cô ta: “Sao hôm nay lại nhớ ra tới tìm anh đi ăn thế?”
Nghe thấy câu này, Lăng Tiêu Tường ngước mắt: “Đương nhiên là nhớ anh rồi, trước kia em vẫn thường xuyên ra ngoài ăn cơm!”
Nói đến đây, Mục Chính Hi nhướn mày, lần đầu tiên cảm thấy ăn cơm cùng Lăng Tiêu Tường rất vô vị, ngồi cùng nhau mà toàn nói cái gì mà nhớ anh, yêu anh này nọ, thật nhàm chán. Lúc này, trong đầu anh lại hiện lên gương mặt Hạ Tịch Nghiên.
Bây giờ cô đang ăn gì?
Anh đang nhớ!
Nhà hàng này cũng là nhà hàng lần trước anh và Hạ Tịch Nghiên đã ăn cùng nhau.