Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi nói: “Miếng đất đó chính phủ không ký nên không thể khai phá, cho nên anh nghĩ đợi thêm một thời gian nữa rồi nói!” Anh nói vô cùng tuỳ tính.
“Muốn chính phủ ký với anh mà nói chẳng phải chỉ là một việc cỏn con thôi sao?” Lăng Tiêu Tường cười hỏi ngược lại.
“Không ai biết chính sách quốc gia đi như thế nào, lỡ như có gì thay đổi, đến khi đó người chịu thiệt chỉ là chính ta, cho nên để một thời gian nữa rồi nói đi!” Mục Chính Hi nói, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này với cô ta nữa.
Mục Chính Hi đã nói vậy rồi thì Lăng Tiêu Tường cũng không tiện nói gì nữa, cô ta gật đầu: “Ừm, chuyện này anh với ba em xem xét rồi xử lý đi, em không hỏi nhiều nữa, tin rằng hai người sẽ làm tốt thôi!”
“Ừm!” Mục Chính Hi nhẹ gật đầu, xem ra cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Lăng Tiêu Tường nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới điều gì bèn thuận thế hỏi: “Đúng rồi, ba em nói lâu lắm rồi anh không tới nhà em ăn cơm, bảo anh bớt chút thời gian qua đó!” Cô ta nũng nịu nói.
Mục Chính Hi nhíu mày, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ừ, anh biết rồi, đợi kết thúc cuộc thi sẽ bớt chút thời gian tới đó!” Anh nghiêm túc nói, anh không từ chối chuyện này, nhưng làm thế nào thì lại là chuyện của anh.
Nghe Mục Chính Hi nói vậy, Lăng Tiêu Tường mới yên tâm.
“Được, em sẽ nói lại với ba!” Cô ta cười nói.
Mục Chính Hi nhìn cô ta rồi không nói gì nữa.
Một bữa cơm khiến Lăng Tiêu Tường tháo gỡ không ít khúc mắc.
Khi Mục Chính Hi đưa Lăng Tiêu Tường về, cô