Sau bữa trưa mọi người ngồi ở phòng khách ăn tráng miệng lúc này cô nói về việc phải về Mỹ.
- Dạ ba mẹ ngày mốt con sẽ trở về Mỹ công tác ạ , chắc khoảng một tháng con sẽ quay lại thành phố A.
Mẹ Lục đáp :
- Con vất vả vậy làm gì chứ hai đứa kết hôn đi con cứ ở nhà tiêu tiền để một mình Dương kiếm là được, thằng bé nó có nhiều tiền lắm con đừng lo .
Cô mỉm cười cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim vậy đó.
Mẹ của anh khi nào cũng cho cô cái cảm giác đó gọi là tình thân .
- Dạ bác đây là công việc con yêu thích ạ sau này kết hôn rồi con sẽ tính sau ...!hihii
Mẹ Lục quay sang hỏi Lục Dương:
- Khi nào con thấy không nuôi được thì mang qua đây chúng ta nuôi dù sao cũng có thêm một cô con gái .
- Mẹ, mẹ nhìn kiểu gì mà con không có khả năng nuôi được cô ấy chứ, mẹ thật quá đáng mà.
Cô vỗ nhẹ vào tay anh .
- Mẹ chỉ đùa thôi anh đừng có giận dỗi như vậy thật không giống Lục tổng chút nào .
Ông bà Lục cũng nhìn nhau cười từ hồi có cô xuất hiện lâu lắm rồi ông bà mới nhìn thấy cảnh con trai mình giận dỗi thế này.
Từ ngày anh tiếp quản công ty của ba anh cộng thêm sự thất bại trong chuyện tình cảm thì anh đã trở thành một con người lạnh lùng trong chuyện tình cảm, lãnh khốc trên con đường kinh doanh.
Nên mới có cái danh là ông trùm kinh tế .
Mẹ Lục lại bồi thêm một câu :
- Mẹ nói thật đó tiểu Nhu , khi nào nó bắt nạt con hay làm gì con giận thì con cứ qua đây ở với chúng ta .
- Dạ con cảm ơn mẹ .
- Được rồi qua đó con nhớ ăn uống đầy đủ, làm việc cũng đừng quá sức phải để ý sức khỏe con nhớ đó nha .
- Dạ con nghe rồi ạ .
Chơi bên nhà Lục gia trời cũng đã xế chiều anh không chở cô về biệt thự của cô mà chở cô về biệt thự của anh.
Thật ra anh trong lòng đã tính toán, sắp phải xa cô cả tháng còn bao nhiêu thời gian thì anh phải cố gắng mà tranh thủ.
Bước xuống xe anh bế cô đi thẳng lên phòng, quản gia cùng người hầu đang dọn dẹp nhìn thấy cảnh này cũng giả vờ như không thấy gì .
Cô đánh nhẹ vào lồ ng ngực anh :
- Bỏ em xuống em tự đi hông được sao.
- Để anh bế em đi nhanh một chút.
- Anh làm gì mà gấp vậy chứ anh có việc quan trọng phải làm sao .
- Đúng là chuyện đại sự .
- Công ty anh có vấn đề gì sao .
- Không phải.
Hai người vừa lên cầu thang vừa trò chuyện cô thì chỉ chăm chú nói chuyện với anh tới lúc bị đặt lên giường rồi giờ cô mới nhận ra ...!" Giờ chạy còn kịp không ta".
Không kịp rồi nha lão công nhà cô đã c ởi đồ xong xuôi rồi cô còn nghĩ chạy được sao .
Sau một hồi mây mưa xong nằm nghỉ tới lúc tỉnh lại đã là 8h tối ,hai người xuống nhà ăn tối thì đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng khói bốc nghi ngút.
Chiếc bụng đói của cô cũng réo inh ỏi rồi , bao nhiêu sức lực của cô đã bị lão công nhà