Liên đau đớn ôm lấy ngực, cơ thể cô vô cùng
quằn quại! từng cơn co thắt dữ dội.
Ông cụ vô cùng lo lắng quăng giỏ thuốc trên tay xuống và nhanh chân bước đến bên cạnh Liên!
"Kìa Liên, con sao vậy ?"
- Thầy ơi ! Con thấy khó thở quá! cả người con rất đau nhức.
Ông cụ nhìn sắc mặt Liên rất kém, ông lần tay xem quẻ thì không khỏi bất ngờ "Cô ta, lại là cô ta! rõ ràng là muốn dồn con vào đường cùng".
- Sao vậy thầy ?
"Cô ta đang thực hiện kế hoạch đánh tan hồn phách của con".
- Đánh tan hồn phách của con sao thầy ?
"Đúng vậy ! Nhưng lạ ở chỗ tại sao cô ta lại biết làm cách này".
Liên nhìn ông cụ nhưng không nói gì.
Ông cụ nhíu mày thật chặt "nhất định là có ai đó đã giúp cô ta thực hiện kế hoạch tà ác này".
- Thầy sao vậy ?
"Trong những ngày này con không được phép rời khỏi nhà khi chưa có sự cho phép của ta !"
- Dạ thầy !
"Ta phải rời khỏi nhà vài hôm, con hãy nhớ kỹ lời ta dặn dò".
- Con sẽ không rời khỏi nhà, thầy yên tâm đi ạ !
Ông cụ nhìn Liên thêm vài giây rồi quay lưng rời đi.
Ông đi một mạch đến nhà Kiên!
Đến nơi ông khoan thai bước vào cửa chính nhà Kiên, ông nhìn quanh nhưng không thấy ai.
Gọi vài tiếng nhưng không nghe thấy ai trả lời, ông từ tốn ngồi xuống ghế.
Mắt ông dán chặt vào góc thờ của Liên "di ảnh của Liên được đặt trước tượng Phật, phía dưới tấm di ảnh là tờ giấy vẽ hình bát quái được vẽ bằng giấy vàng mực đỏ".
"Như vậy là cô ta thật sự muốn Liên biến mất vĩnh viễn.
Haiz! đúng câu nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển !"
Ông cụ liền thay đổi ngày sinh bát tự trên tờ giấy rồi đặt lại đúng vị trí, một lúc sau ung dung rời khỏi nhà Kiên.
Ông thương Liên như con ruột của mình, ông tuyệt đối không để cho bất kỳ ai làm hại đến Liên.
Hà thấy ông cụ đi từ trong nhà ra gần đến ngõ thì hốt hoảng nép vào bụi cây.
Sao ông già chết tiệt đó lại đến đây chứ ?
"Cô không cần núp, tôi đã thấy cô rồi !"
Hà nhẹ nhàng bước ra và lạnh giọng hỏi ông cụ "ông đến đây để làm gì ?"
"Tôi đến đây là để tìm cô".
Tìm tôi làm gì ?
"Tìm cô là để nói cho cô biết, hãy mau từ bỏ ý định làm hại đến Liên.
Nếu không thì tôi sẽ khiến cho cô hồn bay phách tán, và cô nhắn lại cho người đứng sau lưng cô! tốt nhất là không nên đối đầu với tôi, nếu không sẽ chuốc lấy họa vào thân".
Hà siết chặt tay, những đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay, khiến Hà đau đớn.
"Cô nhanh tay thu dọn những thứ mà cô đã đặt trên bàn thờ, hai ngày sau tôi sẽ quay trở lại".
Ông lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi ?
Ông cụ rút kim tiền kiếm ra và chĩa thẳng vào mặt Hà! "mức chịu đựng của tôi là có giới hạn !"
Tại sao vậy chứ ?
"Cô tốt nhất là nên biết tự kìm nén !"
Nói xong, ông cụ đi thẳng ra cổng rào!
Hà nhanh chân chạy theo ông cụ và dang tay chặn ông lại "ông không được đi, mau đứng lại! "
Ông cụ lạnh mặt nhìn Hà "còn có chuyện gì ?"
Tại sao ông lại luôn bảo vệ cho Liên ?
"Đương nhiên