Kiên đi ra đồng trở về, tắm rửa xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Đi ngang qua phòng Hà, Kiên định đưa tay lên gõ cửa phòng...nhưng rồi lại thôi, anh đi vào phòng mình.
Hôm nay, anh rất mệt mỏi nên cũng không còn hơi sức để sưởi ấm tình yêu cùng Hà.
"Thôi vậy !"
Kiên vừa nằm xuống giường đã nghe thấy tiếng động lạ...
Cạch...
Kiên uể oải nâng mi mắt lên nhìn ra cửa nhưng không có ai.
Két...
Anh mặc kệ là có âm thanh gì, anh đang rất mệt và rất muốn được ngủ một giấc đến tối muộn.
Kiên phiền não thở dài "giờ chắc cũng đã chiều muộn, ngủ một lúc vậy !"
Mi mắt đã nặng trĩu, khiến Kiên không thể mở mắt nổi nữa.
Oa...oa...oa...
Kiên nhíu mày "đúng là là âm thanh đó, âm thanh mà anh mong đợi mấy ngày qua".
Oa...oa...oa...
Kiên vẫn mặc kệ !
Một lúc sau Kiên cảm giác vùng ngực của mình rất nặng, giống như bị một vật gì đó đè lên, anh cố gắng giãy giụa nhưng cũng chỉ phí công vô ích.
Kiên càng cố gắng cựa quậy hơn, anh không thể tiếp tục chịu đựng được nữa ! Một cảm giác khó thở, giống như bị tảng đá lớn đè lên ngực.
Oa...oa...oa...
Trong tìm thức, Kiên cố gắng nặn ra từng chữ nặng nề hỏi "nhóc con là ai sao lại hết lần này đến lần khác làm phiền chú ?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Kiên mơ hồ mở mắt ra...đập vào mắt Kiên là gương mặt đáng yêu tựa như một thiên thần, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp chớp chớp...
Kiên thấy đôi mắt ấy quá đẹp, nó như nhốt chặt hồn anh vào đại dương mênh mông sâu thẳm.
Đứa bé cong môi cười với Kiên...nụ cười ấy quá rạng rỡ, nó như vô ưu vô lo không chút vướng bận ưu phiền, thế nên nụ cười ấy càng thêm đẹp.
Kiên không nỡ rời bỏ, anh nhìn đến ngất ngây, trước mắt anh là một thiên sứ đáng yêu đến từ chốn thiên đường xa xôi, chứ không đơn thuần chỉ là một bé con.
Nhưng anh lại không rõ lắm nó là bé trai hay bé gái, nó chỉ rất rất đẹp và siêu cấp đáng yêu.
Đứa bé ngồi trên ngực Kiên và nhìn chằm chằm vào Kiên...nụ cười cứ phát ra khanh khách !
Kiên rất muốn được bế và rất muốn được ôm lấy nó.
Anh đưa tay ra định sờ vào khuôn mặt ấy...
Chát...
Nhưng rất tiếc, nó đánh vào tay anh một phát đau điếng.
Sau đó, nó dùng đôi chân bé xíu và ngắn ngủi của mình đập phình phịch lên ngực anh.
Kiên đau đến mức muốn ngừng thở, anh thành khẩn năn nỉ bé "bé con đừng đạp chú nữa !"
Nhưng đứa bé kỳ lạ ấy vẫn mặc kệ lời van xin của Kiên, nó vẫn cứ chơi đùa thỏa thích trên ngực Kiên.
Một lúc sau, có lẽ là nó thấy chán nên không chơi nữa mà nằm trên người Kiên rồi đưa tay lên m*t.
Như thế này trông nó càng đáng yêu hơn !
Kiên cũng không hiểu tại sao anh lại rất yêu thích đứa bé này, mấy ngày qua anh không thấy nó xuất hiện, anh lại có cảm giác như rất nhớ nó và muốn nó xuất hiện.
Hôm nay nó lại xuất hiện, khiến cho anh nửa mừng nửa lo, anh mừng là vì nó đã xuất hiện, anh lo là nó sẽ rời