Bác sĩ Hoàng, anh thấy sao rồi ?
Tôi không sao, rất ổn.
Bệnh nhân thế nào rồi ?
Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch !
Ừm !
Liên đã tỉnh lại nhưng cô vẫn giả vờ nhắm nghiền đôi mắt đẹp của mình.
Cô không biết nên đối diện với em trai như thế nào, phải dùng thân phận gì để đối mặt với em ấy "phải xem em ấy như một ân nhân cứu mạng, hay nói cho em ấy biết rằng mình được trùng sinh làm lại cuộc đời !"
Hoàng nhìn Liên thêm một lúc rồi mới rời đi, lòng Hoàng không khỏi ngỡ ngàng "giống...rất giống !"
Liên nhìn theo bóng lưng của em trai mà nước mắt lăn dài trên khóe mắt, miệng bất giác gọi tên "Hoàng..."
Tiếng gọi rất khẽ nhưng Hoàng vẫn nghe thấy !
Hoàng khựng lại nhưng không quay đầu nhìn Liên, "Thật ra cô ấy là ai ?"
Vừa ra đến hành lang, Hoàng đã thấy Kiên ngồi gục đầu bên ghế chờ.
Hoàng dừng lại nhìn Kiên vài giây rồi dứt khoát rời đi !
Kiên nhíu mày, người đàn ông trước mặt mình trông quen quen như đã từng gặp ở đâu nhưng lại không nhớ rõ là mình đã từng gặp nhau ở đâu.
(Kiên kết hôn cùng Liên đã là chuyện của mười lăm năm trước, khi ấy Hoàng ra nước ngoài học.
Cách đây vài năm, Hoàng trở về nước nhưng lại làm việc ở tỉnh, Hoàng chỉ nghe bảo rằng chị gái mình kết hôn với người cùng thôn.
Hôm đám tang của Liên, Hoàng vì thương xót cho chị mình mà đã uống đến say mèm, nên cũng không để ý đến Kiên.
Hoàng và Kiên chưa bao giờ gặp mặt nhau, Hoàng chỉ được thấy mặt Kiên trong tấm ảnh cưới mà ba đưa cho anh xem khi anh mới về nước.
Kiên cũng được nhìn thấy Hoàng trong tấm ảnh chụp chung của ba chị em "Liên, Hoàng và My" Được treo trong phòng khách nhà ba ruột Liên).
Kiên suy nghĩ khá lâu nhưng không thể nhớ nổi người đàn ông đó là ai.
Nghe tiếng y tá gọi, Kiên vào gặp mặt Liên.
Nên chuyện của Hoàng rất nhanh bị Kiên gạt ra khỏi suy nghĩ !
"Cô chủ quán thấy trong người thế nào rồi ?"
Liên mỉm cười "tôi đã không sao nữa rồi, rất cảm ơn anh !"
"Ừ...cô chủ quán chắc là không có người thân ở đây, đúng không ?"
Mắt Liên thoáng buồn, không nhắc đến thì thôi ! Chứ đã nhắc đến người thân là lòng Liên muôn vàn chua chát, mà tất cả cũng là do người đàn ông nhẫn tâm trước mặt mình.
"Cô chủ quán sao vậy ?"
- Tôi không sao !
"Trông cô có vẻ như rất buồn vậy ?"
- Tôi buồn là vì tôi nhớ đến người chồng nhẫn tâm, vô nhân tính của tôi.
Anh ta đã hủy hoại tôi và con trai tôi, tôi hận anh ta.
Kiên cúi mặt, anh không dám lên tiếng.
Một lời cũng không dám hé môi.
- Tôi muốn gặp con trai tôi, anh có thể giúp tôi không ?
"Được !"
- Cảm ơn !
Kiên đi mua chén cháo cho Liên rồi bắt xe về đón con trai giúp Liên.
Thật ra thì trong lòng Kiên rất mong được gặp đứa bé !
…………
Xe lam vừa ghé đến quán trà nhỏ !
Hôm nay, cảnh đẹp