Mẹ ! Mẹ thế nào rồi ạ ?
Nghe giọng nói ngọt ngào, Liên ngồi bật dậy "con trai ngoan của mẹ".
Bé con nhào thẳng vào lòng Liên, tham đắm ngửi mùi cơ thể của mẹ.
Còn không quên cọ cọ má vào lòng Liên.
- Con có đói lắm không ?
Bé con quét mắt sang nhìn Kiên rồi khẽ cười với Liên "Dạ, ông ấy đã mời con ăn cơm rồi ạ !"
Kiên cắn môi không nói nên lời, anh thấy con trai rất ghét anh.
Thấy mẹ con Liên âu yếm nhau, Kiên tủi thân quá nên lủi thủi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Liên, Liên khẽ hỏi con trai "Quyết, sao con lại ghét ba của con đến như vậy ?"
Vì ông ấy chẳng phải là người tốt !
- Ông ấy rất thương con mà đúng không ?
Không, ông ấy đã từng hại chết con...nên con rất ghét ông ấy.
Liên không lên tiếng, dù con trai chỉ là một đứa trẻ nhưng nó cũng có suy nghĩ riêng của nó, cô biết mình cần phải tôn trọng suy nghĩ và tư duy của con.
Để từ từ rồi khuyên con, giờ muốn nó chấp nhận người ba này thì có vẻ như rất khó khăn, vì Kiên đã từng gây ra lỗi lầm lớn đến như vậy.
Kiên ngồi xuống ghế đá, mắt nhìn về phía xa xăm.
Màn đêm buông xuống, hơi sương lạnh buốt cả tâm hồn, Kiên đưa mắt nhìn vào khoảng không mênh mông...nơi đó chỉ có màn đêm tăm tối bao phủ cả tầm nhìn.
Chưa bao giờ Kiên thấy lòng mình trống vắng đến như thế "sao con trai lại hận anh đến như thế ?"
Bỗng dưng Kiên cảm giác như mình đang được một bàn tay mềm mại chạm vào vai.
Anh quay sang nhìn thì không khỏi nhíu mày "Mun, sao lại là mày ?"
Meo...
Kiên ôm lấy con mèo và nhẹ nhàng vuốt v e "sao mày lại hại Liên ? Mày có biết không ? Cô ấy là một người phụ nữ hiền lành !"
Meo...
"Mày sém chút nữa là đã hại chết Liên rồi, sau này mày không được phép làm như thế nữa biết chưa !"
Đôi mắt đỏ ngầu của con mèo càng thêm âm u lạnh lẽo, đôi mắt ấy như chứa cả cõi chết ảm đạm.
Kiên nhìn vào mắt của nó mà chợt lạnh người "đôi...đôi mắt này thật quá đáng sợ !"
Meo
Trong thoáng chốc bỗng dưng bao nhiêu nét hiền từ và đáng yêu của loài mèo lại hiện ra trước mắt Kiên.
Kiên bế con mèo trở về phòng bệnh...
"Mày vào xin lỗi Liên nhé !"
Meo
Két...
Cánh cửa phòng vừa được Kiên đẩy ra, Liên nhìn thấy con mèo đen trên tay Kiên mà giật thót người "mèo...mèo..."
Kiên mỉm cười "Cô chủ quán đừng sợ, tôi đưa Mun đến để xin lỗi cô !"
Meo...
Liên thấy sự khác biệt giữa hiện giờ và lúc trước quá rõ rệt, con mèo trước mặt cô hiện giờ chỉ là một con thú cưng được chủ nhân yêu thương, quá khác với lần đầu tiên Liên nhìn thấy nó.
Thấy thế, Liên thả lỏng cơ thể...bao nỗi sợ hãi liền biến mất.
Bé con nhìn chằm chằm vào con mèo và lạnh lùng lên tiếng "yêu nghiệt !"
Kiên nhíu mày...
Liên giật nhẹ tay con trai "Quyết, con đừng nói bậy !"
Kiên cười khẽ "Quyết...con trai của mình tên là Quyết sao ?"
Mẹ, mẹ ơi con không có nói bậy...nó, nó chính là yêu nghiệt.
Méo...
Kiên quát lớn