Hoàng tay xách nách mang, chân nhanh nhẹn bước vào nhà Liên, vừa đi đến sân đã thấy chị gái mình ngồi quay sợi bên khung cửi.
Cảnh tượng trước mắt đẹp như tranh vẽ, Hoàng đứng nhìn thật lâu rồi mỉm cười "chị gái vẫn xinh đẹp như năm nào, thời gian trôi qua nhanh quá nhưng dung mạo của chị vẫn còn chờ đợi được thời gian".
Kiên cũng vừa kịp đến, thấy Hoàng đứng nhìn Liên đến xuất thần thì lòng Kiên chợt xuất hiện cơn ghen tức.
Tay Kiên nắm chặt rồi đấm vào thân cây xoài giữa sân một đấm thật mạnh, máu tuôn be bét trên từng khớp tay.
Chị !
Nghe tiếng Hoàng, Liên ngừng lại động tác quay tơ, cô ngước lên nhìn Hoàng...lòng hân hoan như mở hội, cô chạy đến nắm chặt tay Hoàng "em đến rồi..."
- Vào nhà đi em !
Cả hai cùng nói nói cười cười...
Vừa vào đến nhà, Liên rót tách trà đưa đến cho Hoàng.
- Uống trà đi em, đường xa mệt nhọc lắm rồi đúng không em ?
Hoàng không nói gì, anh chỉ mỉm cười với Liên..."trà ngon lắm chị à !"
- Em ngồi nghỉ chút đi cho khỏe, chị xuống bếp nấu chút gì đó bỏ bụng.
Để em phụ giúp chị một tay
- Thôi đi ông tướng, tôi không muốn bị cháy nhà.
Hửm ? Lúc nhỏ em vẫn thường phụ chị nấu cơm đó thôi !
Cả hai rơi vào im lặng thật lâu, hai chị em đang nhớ về My.
Ba chị em sớm mồ côi mẹ, sống với ba, khi ấy vì nhà quá nghèo nên ba quanh năm đóng lều ngoài đồng để kiếm kế sinh nhai...cả ba chị em đùm bọc lẫn nhau cho qua ngày qua tháng, tuy nghèo tuy khổ nhưng ba chị em sớm tối quây quần bên nhau..."có khoai ăn khoai, có sắn ăn sắn".
Giờ My đã không còn, Liên và Hoàng như mất đi một phần của cơ thể !
Cả hai ngậm ngùi nhìn nhau rồi cúi đầu lủi thủi đi vào bếp.
Hoàng giúp Liên nấu nướng, hai chị em nấu tạm vài món cho nhanh.
Cả hai lại vui vẻ bên mâm cơm chiều thanh đạm.
Hoàng khẽ nói với Liên "hay là chị và cháu dọn về sống cùng ba đi chị".
À ! Mà sao em đến cả buổi chiều nhưng lại không thấy cháu đâu ?
Liên lắc đầu "nó cứ đi đâu đó, chị có biết tìm nó nơi đâu.
Cứ đi chán rồi về ấy mà !"
Hoàng trầm tư nhưng không nói gì.
Anh cũng không hiểu sao Liên lại không quản nghiêm cậu nhóc như vậy, nói gì thì cũng chỉ là một đứa bé, nhỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào.
Anh quan sát sắc mặt của Liên, thấy Liên vẫn điềm tĩnh không có chút gì lo lắng nên lời Hoàng định thốt ra lại nuốt vào.
Sau bữa cơm chiều cùng chị gái, Hoàng xin phép chị trở về bệnh viện.
Công việc anh rất bận nên không tiện ở lại lâu.
- Em đi vội thế ?
Để em cố gắng sắp xếp thời gian, lần sau em sẽ ở lại cùng chị lâu hơn !
Liên cũng hiểu được công việc của em trai mình rất bận rộn.
Cô tiễn chân em trai ra khỏi