Tối thứ hai là buổi tự học tiếng Anh.
Vì có rất nhiều câu hỏi cần giải quyết, Lý Băng Băng không thể giảng hết bài tự học trong vòng 1 tiết, đành phải chiếm nửa giờ của tiết 2, cuối cùng chỉ còn 40 phút để mọi người làm bài tập.
Khoảng thời gian này giống với khoảng thời gian cậu tự làm bài tập ở nhà.
Cậu không cần làm thêm câu hỏi nào nữa, sau khi thu dọn đồ đạc, cậu lấy tờ từ vựng ra rồi nhìn chằm chằm nó, nhưng đầu cậu lại bắt đầu thất thần.
Cậu không biết Giang Tri Tân giải quyết xong chưa, nói giải quyết hòa bình là giải quyết như nào? Hòa bình có nghĩa là cả hai đều hoà bình….và, liệu Giang Tri Tân có bị làm sao không?
Trên mặt anh viết rõ ba chữ “Tôi rất vênh” nên chắc chẳng có ai dám chọc tức ảnh, rốt cuộc thì người ta vẫn là đại ca xã hội đấy.
Chuyện gì xảy ra..
nếu?
Đầu óc đầy rẫy những chuyện khác khiến Phương Hiệt không thể tập trung được, năm phút sau mới đọc đến chữ thứ ba, càng khiến cậu thêm bực.
Lúc này điện thoại trên bàn khẽ rung lên.
Phương Hiệt lập tức cúi đầu xuống, tay trái cầm tờ từ vựng, tay phải lấy điện thoại di động ra liếc, là tin nhắn của Giang Chí Tân.
“Cửa.”
Có vẻ bình thường.
Phương Hiệt thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Loại cảm giác nhẹ nhõm này hoàn toàn đáp xuống khi cậu nhìn thấy Giang Tri Tân vẫn nguyên vẹn đứng hút thuốc bên xe, Phương Hiệt tự cười nhạo những suy nghĩ không đâu trước đó của mình.
Nhìn thấy Phương Hiệt đến gần, Giang Tri Tân dập thuốc.
“Đi thôi.”
Trở về nhà, sau khi tắm xong, Phương Hiệt ngồi trước bàn học.
Cậu ấn vào WeChat, thấy 5 phút trước Tưởng Hân Hinh gửi cho cậu danh sách điểm.
Danh sách top 10 của trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang và tất cả các điểm kiểm tra từng môn.
Cậu bấm vào rồi xem thật kỹ, vị trí đầu tiên với tổng số điểm là 656 và vị trí thứ mười với tổng số điểm là 621.
Top mười chênh lệch 35 điểm, điểm số các môn đều sàn sàn như nhau, trừ hai môn tiếng anh và toàn diện.
Đây là môn thế mạnh của cậu.
Cậu bỏ qua phía sau, trực tiếp xem vị trí top 1
Điểm khá cao, môn tiếng Anh hơi kém hơn một chút, điểm toán và điểm văn rất tốt …
Phương Hiệt vừa xem vừa kéo danh sách, liếc tên đối phương.
Đàm Trác.
Phương Hiệt chợt ngạc nhiên, lập tức nghĩ đến khoảnh khắc đối phương hoảng sợ khi va chạm vào mình lúc ở trong ngõ, thái độ khinh thường cố ý hay vô tình khi đối mặt với Từ Hàng, và thái độ hơi thần kinh sau khi làm đổ cốc nước của người khác.
…… Ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn.
Đối phương trông khá giống một học sinh giỏi điểm hình.
Đồng phục học sinh mặc tỉ mỉ gọn, kéo khoá tít trên cùng, giờ giải lao hiếm khi rời khỏi chỗ, luôn luôn ngồi đó đọc sách.
Thật ra Phương Hiệt không quan tâm đến top 1 là ai, chẳng qua là hơi ngạc nhiên vì người này có ấn tượng với cậu.
Cậu để điện thoại ở chế độ im lặng rồi đặt nó sang bên cạnh, rút một bộ đề tổng hợp môn [1]
Tối nay cậu sẽ làm hai bộ tổng hợp môn, bao gồm đánh dấu và sửa sai sau khi làm xong, thời gian rất eo hẹp.
Vì kỳ thi vào thứ Sáu và thứ Bảy, cậu định lùi thời gian ngủ của mình lại một giờ.
Phương Hiệt có thói quen viết đề không tốt lắm, nhìn tiêu đề là đã bắt đầu viết rồi, nếu là toán hình hoặc vật lý thì cậu vẫn có thể viết được khoảng 4,5 dòng sau khi đọc xong đề.
Vì chuyện này mà giáo viên ở Triều Thành mắng cậu, bảo nếu cậu mắc lỗi thì không sửa được, không có thời gian để làm lại.
Nhưng Phương Hiệt vẫn đi theo con đường của riêng mình, lý do rất đơn giản: Thứ nhất, cậu làm các câu hỏi rất nhanh, thứ hai, hiếm khi cậu làm sai.
Sau khi làm xong hai tờ đề, thời gian đã tăng lên 12 giờ 20.
Phương Hiệt nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lấy trong túi ra một viên kẹo, cho vào miệng ăn.
Đường có vị chanh, đậm đặc, chua chua đăng đắng, lại có vị chanh tươi sảng khoái đến cực độ.
Phương Hiệt cắn kẹo thành từng miếng, ăn từ từ rồi đổi bút đỏ để đối chiếu đáp án để bắt đầu sửa lại.
Lúc này cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất nhẹ, gõ ba lần.
Phương Hiệt đứng dậy đi tới mở cửa thấy Giang Tri Tân đang đứng ở cửa.
Hình như vừa mới tắm xong, tóc đã khô một nửa buông rủ mềm mại, đèn hành lang cảm ứng, bởi vì tiếng gõ cửa của Giang Tri Tân mà đột nhiên sáng lên, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hai người bên trong và bên ngoài cửa.
Thấy cậu ra mở cửa, Giang Tri Tân thu tay về, mỉm cười.
“Em chưa ngủ à?”
“Làm đề.” Phương Hiệt trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
Giang Tri Tân hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Phương Hiệt không đáp, đứng sang một bên cho Giang Tri Tân vào.
Trên bàn học có tờ đề tổng hợp, bên cạnh là đáp án, còn có bút đỏ đen chưa đóng, trông có chút lộn xộn.
Giang Tri Tân vừa đi tới bàn làm việc vừa nhìn xuống dưới.
“Chữ viết rất đẹp.” Giang Tri Tân khen.
Chữ của cậu là hồi nhỏ được mẹ gửi đến
lớp thư pháp Children’s Palace để luyện.
Trẻ nhỏ 5 tuổi bắt đầu học viết chữ, trước ngẩng đầu ưỡn ngực mà nắm trứng gà luyện nửa tháng tư thế cầm bút….Tham gia lớp học thư pháp là chuyện Phương Hiệt ghét nhất trong thời thơ ấu của mình [*]
Nhưng điều này cũng khiến cậu viết chữ rất đẹp,
nét chữ sạch sẽ và sạch sẽ, giáo viên dạy văn