Thấy Giang Tri Tân nhìn sang, vẻ ngạc nhiên trên mặt Lý Hành Duyên được thay bằng một nụ cười, gã đi sang chỗ anh.
“Trùng hợp quá, ở đây cũng gặp được nhau.”
Đã lâu Lý Hành Duyên không đến Vân Thất, không ngờ hai người không gặp nhau ở quán bar lại đụng nhau ở quán thịt nướng, Giang Tri Tân gật đầu với Lý Hành Duyên: “Trùng hợp thật.”
“Tôi với đồng nghiệp vừa tăng ca xong, mời họ đến ăn chút gì đó.” Lý Hành Duyên ra hiệu cho ba bốn người đàn ông và phụ nữ đang chọn thịt nướng bên ngoài cửa, ánh mắt lại rơi xuống người Phương Hiệt.
“Cậu đây là …”
Lý Hành Duyên nhướng mắt nhìn người ngồi đối diện Giang Tri Tân.
Phương Hiệt vẫn chưa mặc đồng phục học sinh vào, cậu vẫn chỉ mặc chiếc áo len màu xanh lam, cao ngang Giang Tri Tân, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hành Duyên vài giây.
Lý Hành Duyên chỉ cần nhìn lướt qua là đã hiểu ngay mối quan hệ giữa hai người, gã quay mặt đi, nói đùa: “Hèn gì tôi không có cơ hội.”
…..ý gì thế?
Phương Hiệt ngẩng liếc Lý Hành Duyên, Giang Tri Tân cắt ngang nói: “Đứa nhóc nhà tôi đấy, vừa mới tan học.”
Lý Hành Duyên sửng sốt, không rõ hai người là quan hệ gì, nên lập tức chuyển đề tài: “Ồ, lâu không qua Vân Thất, Cố Tuần và Chu Hồng vẫn khoẻ chứ?”
“Khoẻ lắm.” Giang Tri Tân đáp, “Hai ngày trước còn bảo lâu không thấy anh đến.”
Lý Hành Duyên cười bảo: “Tại công việc bận quá, mấy ngày nữa đến.”
Sau vài câu tán gẫu, vài người ở cửa chọn món xong thì hước vào.
Chắc thấy Lý Hành Duyên đang nói chuyện nên không cắt ngang, họ cười đùa tự chọn một bàn rồi ngồi xuống.
Lý Hành Duyên nhìn thoáng qua, nói với Giang Tri Tân: “Tôi đi qua đó đây.”
Giang Tri Tân gật đầu: “Ừ”
Lý Hành Duyên và đồng nghiệp ngồi ở bàn cuối cùng dãy đối diện, góc đối với bàn Phương Hiệt, hai bàn cách nhau khá xa.
Tiếng cười và giọng nói nhỏ tí vang lên, Phương Hiệt nghe thấy họ gọi người vừa đứng đây nói chuyện là Giám đốc Lý.
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân ngồi đối diện mình, đối phương đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, nghe âm thanh, cậu biết anh lại chơi game Anipop.
“Người vừa rồi là ai thế?”
“Lý Hành Duyên.” Giang Tri Tân thậm chí không thèm ngẩng đầu, “khách của Vân Thất.”
“Ồ.”
Mùi thơm của xiên que bên ngoài không ngừng bay vào, bàn đối diện đang uống rượu.
Phương Hiệt im lặng một lúc, rồi nhìn Giang Tri Tân nhỏ giọng hỏi: “Anh ta nói câu đó là có ý gì?”
Giang Tri Tân phủi điện thoại, giọng nói thờ ơ phát ra cùng với âm thanh của game: “Câu gì ý gì?”
“Câu nói vừa rồi.”
“Câu nào cơ?”
“Chậc” Phương Hiệt cau mày nhìn chằm chằm Giang Tri Tân, “Anh đang giả ngu với tôi à?”
Giang Tri Tân mỉm cười, thoát khỏi trò chơi.
Ngẩng đầu nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau, anh trả lời: “Không có gì, tôi biết một chút chuyện riêng của anh ta, nếu muốn biết thì tôi nói cho em biết.”
Phương Hiệt nhìn Giang Tri Tân lúc lâu, cuối cùng đáp: “Bỏ đi…”
Cậu cảm thấy câu nói kia của Lý Hành Duyên rất kỳ lạ, như là phát sinh chuyện gì đó với Giang Tri Tân, nhưng vì Giang Tri Tân nói là chuyện riêng tư của anh ta, nên cậu cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Không đủ lịch sự hay tôn trọng.
Dường như Giang Tri Tân biết trước Phương Hiệt sẽ trả lời như thế nào, mỉm cười không nói về chủ đề này nữa.
Khi trời hơi lạnh, những gì họ gọi đã sẵn sàng.
Hai đĩa xiên que nóng hổi kèm theo đĩa nước chấm, ông chủ đặt đĩa sắt lên bàn, âm thanh rất vui tai.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong, muốn gì nữa thì cứ gọi nhé!”
Giang Tri Tân cảm ơn, bảo Phương Hiệt: “Ăn đi.”
Phương Hiệt cầm dưa cắn một miếng.
Giang Tri Tân có vẻ là khách quen, quán này hương vị rất ngon.
Giang Tri Tân lấy miếng sườn, hỏi: “Ăn ngon không?”
Phương Hiệt gật đầu hỏi: “Các anh có hay đến đây không?”
“Trước đây Chu Hồng với Cố Tuần thường xuyên tới.
Ông chủ quán này cũng là bồ đội xuất ngũ.”
Phương Hiệt chợt nhớ ra Giang Tri Tân cũng là bồ đội xuất ngũ.
Nhập ngũ năm mười tám tuổi và xuất ngũ năm hai mươi ba tuổi, lẽ ra giai đoạn này có thể được chuyển lên trung sĩ.
Phương Hiệt ăn xong mớ dưa hỏi: “Tại sao anh lại xuất ngũ?”
Thấy Giang Tri Tân ngẩng đầu nhìn mình, cậu nói thêm: “Nếu là chuyện riêng thì không phải nói.”
Giang Tri Tân không nhịn được nữa, mỉm cười’ “Không.
Lúc thực hiện nhiệm vụ bị thương nên xuất ngũ.”
….Phương Hiệt cảm thấy mình rất nhiều chuyện.
Cậu do dự không biết nên xin lỗi Giang Tri Tân hay không, cảm thấy có chút cố ý, cậu không biết mở lời thế nào, Giang Tri Tân gõ bàn hai lần.
“Ngẩn ngơ làm gì thế, ăn xiên que của mình đi.”
Giọng điệu không nhanh không chậm, cũng không có ý tức giận, Phương Hiệt thở nhẹ.
Khi cả hai ăn gần xong, Giang Tri Tân bảo ông chủ gói một phần mang về cho Cố Tuần và Chu Hồng.
Lúc họ rời đi, Lý Hành Duyên vẫn còn chưa ăn xong, Giang Tri Tân không qua chào hỏi, đến khi về nhà lại nhận được tin nhắn của Lý Hành Duyên.
[Lý Hành Duyên]: Xin lỗi, hình như hôm nay tôi làm phiền cậu rồi.
Giang Tri Tân vô thức nhìn vào phòng tắm, Phương Hiệt đang tắm.
Thật ra anh không quan tâm đến việc Phương Hiệt biết chuyện của mình, hôm nay Phương Hiệt hỏi anh, anh do dự vì anh cảm thấy chuyện cá nhân của mình không cần thiết phải nói cho một đứa nhóc đang học cấp 3 biết, nhưng nếu Phương Hiệt cố hỏi thì anh cũng sẽ trả lời.
Nhưng Phương Hiệt lại không hỏi.
Anh trả lời: Không sao đâu.
[Lý Hành Duyên]: Tôi tưởng là bạn trai của cậu cơ.
Giang Tri Tân không biết làm thế nào để giới thiệu mối quan hệ của mình và Phương Hiệt.
Họ hàng không phải, người nhà cũng chẳng phải, con của hàng xóm cũ….
Chậc, không cần phải giải thích nhiều với người ngoài.
Vì vậy, anh chỉ trả lời “Không phải.”
Gã Lý Hành Duyên này không hổ là tu thành nhân tinh, gã không hỏi thêm mà chỉ bảo: [Vậy thì tôi còn cơ hội chứ nhỉ?]
Giang Tri Tân đặt điện thoại xuống, phớt lờ không muốn trả lời.
Đúng lúc Phương Hiệt vừa tắm xong, bước ra bảo với Giang Tri Tân đang nằm trên ghế sofa: “Tôi tắm xong rồi.”
“Ừm” Giang Tri Tân đứng dậy khỏi ghế sofa và bước vào phòng tắm, “Ngày mai thi đúng không? Ngủ