Phòng khám thú cưng mà Phương Hiệt tìm nằm gần Vân Thất có tên khá nổi là “Pet House”, cửa kính đóng nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
Phương Hiệt mở cửa bước vào, bên trong có một người phụ nữ mặc áo blouse đeo khẩu trang.
Nhìn thấy Phương Hiệt bước vào, cô ấy ngẩng lên.
Phương Hiệt đưa con mèo lên: “Tôi nhặt được một con mèo hoang, chị có thể giúp tôi xem nó được không?”
Cậu nói thêm: “Hình như trước đó có người đã đá nó.”
Nữ bác sĩ cau mày cẩn thận bế con mèo khỏi người Phương Hiệt, mèo nhỏ còn khẽ kêu một tiếng.
Tiếp theo là kiểm tra từng bộ phận, khoảng hai mươi phút thì đối phương trả lại con mèo cho cậu.
“Cũng may là không bị chảy máu trong, chân tay vẫn bình thường.
Không có vấn đề gì lớn, nuôi nó vài ngày là được, quan sát thêm, nếu bị sao thì đem qua đây——”
Cô nói được một nửa thì sực nhớ ra gì đó, hỏi Phương Hiệt: “Ồ, quên hỏi em là có muốn nhận nuôi nó không?”
“Tôi không biết.” Phương Hiệt do dự “Phải hỏi người nhà.”
Giang Tri Tân- một người đàn ông sống một mình giám hộ một học sinh sắp thi đại học đã đủ phiền phức lắm rồi.
Cậu còn nhặt một con mèo nữa, cậu không biết liệu Giang Tri Tân có đồng ý không.
“Em vẫn là học sinh à?” Người phụ nữ gật đầu, “Nếu không thể nhận nuôi thì có thể gửi nó cho tôi.”
Đối phương nói rất thoải mái, Phương Hiệt mỉm cười: “Được rồi, bao nhiêu tiền?”
Nữ bác sĩ thản nhiên xua tay: “Khám linh tinh thôi không cần tiền, nhưng mà nếu nhận nuôi thì đi tẩy sán càng sớm càng tốt.”
Phương Hiệt gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Ra khỏi phòng khám, Phương Hiệt đứng ở cửa ôm mèo một lúc, lấy điện thoại di động của mình nhìn một cái.
Giờ đã hơn mười giờ bốn mươi, Giang Tri Tân không gọi điện không gửi tin nhắn, biểu thị đối phương cũng không có về nhà, chắc vẫn đang ở trong quán bar.
Nếu đã đều ở đây, vậy tại sao không về cùng nhau, còn có thể ngồi nhờ xe người ta—— Phương Hiệt vừa đi vừa ôm con mèo.
Ở con phố này có rất nhiều cửa hàng, hầu hết là quán bar và quán cà phê dành cho người sành ăn chơi, đêm về nơi đây trở nên sôi động hơn.
Vân Thất nằm ở vị trí đắc địa hai phần ba con phố.
Sau khi Phương Hiệt đi được khoảng mười phút, cậu thấy rõ biển Vân Thất.
Con mèo trong tay đang nằm sấp, ngửa đầu trong tay cậu, lông tơ cọ có chút ngứa ngáy những rất thật thoải mái.
Cậu đi chậm lại một chút, lúc đang do dự không biết có nên đi vào với con mèo hay không, đột nhiên cậu nghe thấy giọng Giang Tri Tân đang nói chuyện ở phía bên phải.
“Cảm ơn.”
Thực ra trên đường có chút ồn ào, giọng nói của Giang Tri Tân không lớn, nhưng giọng nói quen thuộc đến nỗi Phương Hiệt trong một giây đã nghe ra, theo bản năng quay đầu nhìn sang bên phải.
Bên phải là một con ngõ dành cho người đi bộ không rộng hơn đường bao nhiêu, cách ngõ ba bốn mét, Giang Tri Tân đang đứng dựa vào tường, tay phải cầm điếu thuốc đã cháy dở, cười nói chuyện với người trước mặt anh.
Phương Hiệt lướt qua, đối diện là một người đàn ông mặc áo sơ mi, cậu thấy hơi quen.
Sau một vài giây, Phương Hiệt nhớ ra – đây là người đàn ông cậu gặp khi đi ăn thịt nướng với Giang Tri Tân lần trước.
Tên gì ấy nhỉ? À, Lý Hành Duyên.
Phương Hiệt không biết mình có nên bước lên để chào hay không.
Hình như họ đang nói về điều gì đó …
Lúc cậu đang do dự, Lý Hành Duyên cũng cười.
Thật ra theo lẽ thường, tối nay Giang Tri Tân có thể đón Phương Hiệt từ trường về, luồng hành khách của Vân Thất đêm nay khá bình thường, Cố Tuần và Chu Hồng có thể lo liệu được.
Nhưng ngay khi Giang Tri Tân chuẩn bị rời đi, trong quán bar náo loạn.
Các vị khách ở hai bàn gần trung tâm đứng lên gào lớn xen lẫn nhiều tiếng chửi rủa, ngay lập tức thu hút những người khác.
Giang Tri Tân ở sau quầy rượu khẽ chửi “Đm”, đứng dậy về phía đó.
Chu Hồng và Cố Tuần cũng vội vàng chạy theo phía sau, kéo đám người tách ra.
Giang Tri Tân đứng ở trung tâm tách hai nhóm người ra, anh nhìn một lượt rồi nở nụ cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai đám này đều trẻ ranh, lớn nhất chắc khoảng hai mươi, cả nam và nữ, hầu hết bọn họ đều đã uống quá chén, nước da đỏ bừng miệng thì chửi bới.
Giang Tri Tân nhìn bọn họ ồn ào cũng đoán được câu chuyện.
Chắc hai bàn nhậu say hết với nhau, bàn kia có gái xinh nên bàn bên cạnh muốn thông tin liên lạc, nhưng bạn trai của cô gái đó chửi rủa vài câu, bàn kia cũng bực mình— – Bàn có năm sáu cả nam lẫn nữ, tên quái nào biết ai có người yêu rồi..
Vấn đề lớn đấy, Giang Tri Tân nghĩ.
Nhưng mà cả hai nhóm đều trẻ tuổi, sung sức, lại có men rượu, Giang Tri Tân kiên nhẫn thuyết phục một hồi, hai bên vẫn miễn cưỡng.
Cậu nhóc xin số bạn gái phải cúi đầu xin lỗi, bàn còn lại cũng không chịu thua kém, đáp trả bằng loạt câu chửi thề.
Cậu nhóc nổi giận đùng