Phương Hiệt đứng đó im thin thít không nhúc nhích, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu.
Ý của gã là “theo đuổi”, là ý theo đuổi? Dưới tình huống này chắc chắn có nghĩa khác——Giang Tri Tân sẽ không đánh người chứ, cậu phải đi lên ngăn không?
Ồ, chắc không đến mức đó, Giang Tri Tân với gã là bạn bè….sau đó ảnh biết đối phương là gay, liệu có biết đối phương muốn cua mình không?
….Hẳn là biết, Phương Hiệt thấy Giang Tri Tân đứng cách đó không xa, anh nghe được câu này thì không thay đổi sắc mặt, còn cười.
“Thôi đủ rồi” Giang Tri Tân cười xong, giọng điệu nghiên túc nhìn Lý Hành Duyên: “Không có cách đâu, thật sự anh không phải mẫu người tôi thích.”
Lý Hành Duyên ngoài ý muốn hỏi: “Thế tôi là kiểu mẫu gì?”
“Là kiểu ở quán bar cũng có thể gặp được bạn trai cũ, bạn trai cũ trước đó, gặp được bạn trai cũ bất cứ lúc nào.” Giang Tri Tân trả lời.
Lý Hành Duyên nghe được một nửa thì lập tức giơ tay biểu thị dừng, nửa cười nửa bất lực: “Đừng mắng tôi.”
Giang Tri Tân cũng cười, Lý Hành Duyên thở dài: “Ra vậy.” Giang Tri Tân lại nói lời cảm ơn “Hôm khác tôi mời anh ăn cơm.”
Lý Hành Duyên gật đầu.
Nhìn thấy hai người họ sắp kết thúc cuộc trò chuyện của mình, Phương Hiệt chợt nhận ra mình đứng đây hơi ngại.
Bất ngờ bắt gặp tỏ tình và lắng nghe toàn bộ quá trình, mặc dù cậu không cố ý nhưng cũng khá kỳ quặc, bây giờ còn có chút cố ý đứng ở góc tường nghe trộm ở … Phương Hiệt đang do dự, chắc do trời lạnh nên con mèo trong tay cậu kêu “meo meo” rõ dài.
Phương Hiệt: …Đù má.
Tiếng meo meo trong đêm rất rõ ràng, Giang Tri Tân vô thức quay đầu lại nhìn, không chỉ nhìn thấy con mèo mà còn nhìn người ôm con mèo.
Hiển nhiên Gianh Tri Tân không mong đợi sẽ thấy Phương Hiệt ở đây, biểu cảm trên mặt anh đơ ra vài giây, rồi nụ cười của anh nhạt đi.
Anh dập thuốc trong tay và sải bước về phía Phương Hiệt.
Phương Hiệt thở dài trong lòng, đứng đó không nhúc nhích nhìn đối phương bước lại gần mình.
“Tan học rồi à?” Giang Tri Tân hỏi.
“Ừ.”
“Sao em lại tới đây?”
“Tôi nhặt một con mèo và đưa nó đến phòng khám thú cưng.” Phương Hiệt giải thích xong ôm con mèo đến trước mặt Gianh Tri Tân: “Phòng khám gần đây.”
Giang Tri Tân nhìn biết con mèo, cười nói: “Còn rất có tình yêu.”
Giọng điệu của anh như thường lệ, sau đó quay lại nói với Lý Hành Duyên: “Phương Hiệt, anh đã gặp rồi đấy.”
Xét cho cùng đều là người trưởng thành, Lý Hành Duyên nhanh chóng điều chỉnh và gật đầu cười với Phương Hiệt.
Gianh Tri Tân bước đến bên Phương Hiệt và vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Trở về đi.”
Hai người đều im lặng trên đường trở về.
Giang Tri Tân tập trung lái xe, Phương Hiệt ngồi ở vị trí phụ lái và thỉnh thoảng nhìn Giang Tri Tân trong gương chiếu hậu.
Vẻ mặt của người kia rất bình tĩnh, cậu không biết đối phương đang nghĩ gì.
Phương Hiệt nhìn sang chỗ khác, cuối cùng không nói chuyện.
Cậu không biết phải nói gì trong tình huống này, cậu ngại, muốn nói xin lỗi.
Về đến nhà, Giang Tri Tân mở hộp chuyển phát nhanh, tìm thấy một ít quần áo cũ không cần thiết, đơn giản làm tổ rồi đặt ở góc phòng khách.
“Ở tạm đây.” Giang Tri Tân ngồi xổm trước hộp các-tông ngước nhìn Phương Hiệt “Ngày mai cần gì thì tôi mua.”
Phương Hiệt cũng ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt con mèo vào.
Con mèo không sợ người lạ, sau khi được cho vào hộp nó chỉ kêu hai lần, kéo quần áo cũ bên dưới hai lần rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
“Chúng ta có nên nuôi nó không?” Phương Hiệt hỏi.
“Nhặt về thì nuôi vậy” Giang Tri Tân giơ tay xoa đầu của con mèo, “Rất dễ thương.”
Anh rút tay rồi nhìn Phương Hiệt, sau đó đột nhiên nói: “Em làm xong bài tập chưa?”
Đề tài này xoay chuyển đột nhiên không kịp phòng ngừa, Phương Hiệt bị đơ vài giây mới đáp: “Làm xong rồi.”
Giang Tri Tân gật đầu, lấy điện thoại ra xem giờ.
“Bây giờ là 11 giờ 10p, tôi cho em tắm trong vòng 20 phút.
Sau đó chúng ta nói chuyện trong nửa giờ rồi cố gắng đi ngủ lúc 12 giờ?”
Anh bình tĩnh và thảo luận.
Phương Hiệt thở nhẹ nhanh chóng gật đầu: “Được.”
Phương Hiệt tắm rất nhanh, không mất 20 phút, Giang Tri Tân ngồi trên sô pha chưa hút xong đếu thuốc, cậu mở cửa phòng tắm đi ra.
Phương Hiệt ngồi đối diện với anh.
Giang Tri Tân dập thuốc rồi xua tan mùi khói, cửa sổ ban công mở toang, gió thổi vào phòng khách mát mẻ một chút.
Giang Tri Tân ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Lúc tôi cùng Lý Hành Duyên nói chuyện phiếm, em đứng ở ngoài lâu không?”
“À” Phương Hiệt ngại đến mức không biết phải nói gì, “Không đâu, vừa đi ngang thì thấy anh ở đó— ” Cậu dừng lại, từ bỏ giải thích rồi nói thẳng: “Tôi xin lỗi.”
Giang Tri Tân nhìn cậu như thế này lại nở một nụ cười: “Được rồi, tôi chỉ hỏi thôi.”
Anh dừng lại, suy nghĩ nhanh về những từ trong đầu, làm thế nào để nói điều tiếp theo với Phương Hiệt.
Anh muốn nghiêm túc nhất có thể, nhưng đừng quá nghiêm túc làm rõ chuyện xảy ra tối nay, bởi vì tâm trạng của Phương Hiệt chắc cũng khá phức tạp, đối phương vẫn là học sinh.
Giang Tri Tân nhướng mắt nhìn người đối diện như đang cân nhắc.
Đối phương đang khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Như cảm nhận được ánh mắt của Giang Tri Tân, Phương Hiệt lập tức quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt cậu bình tĩnh.
Giang Tri Tân cất