Cân nhắc xem có nên yêu một người nhỏ hơn mình mười tuổi hay không.
Suy nghĩ xem có nên yêu đương cùng cậu không.
Nói chuyện yêu đương.
Phương Hiệt thấy có lẽ gió bên ngoài thổi quá mạnh rồi, trên đường từ cổng khu về nhà, đầu óc cậu choáng váng mãi thôi.
Sáng sớm tinh mơ đã có người ra tập thể dục, dắt chó đi dạo, một nhóm ông cụ đang tập Thái Cực Quyền ở quảng trường trung tâm, trông họ rất khỏe mạnh.
Các dì bên kia đường bàn tán xôn xao mấy chuyện linh tinh, giọng nói rất to.
Một bầy Golden Retriever husky Teddy đang lăn lộn trên bãi cỏ bên cạnh, trông chúng thật dễ thương …
Nói tóm lại, thế giới này trông thật đẹp.
Vừa vào nhà đã thấy bánh trôi xoay tròn quanh bát thức ăn cho mèo.
Phương Hiệt đổ thức ăn cho mèo vào bát cho nó, dúi đầu bánh trôi đang phấn khích vào bát.
Phương Hiệt ngồi xổm sang một bên xem nó ăn, xoa nhẹ đầu nó.
“Bật mí cho mày biết trước” Phương Hiệt bảo “Hai ba của mày chắc sắp yêu nhau rồi.”
Một lòng của bánh trôi chỉ có bát thức ăn, mắt điếc tai ngơ những lời nói của Phương Hiệt.
Cậu xoa đầu nó: “Mặc dù mới nói rằng sẽ suy nghĩ, nhưng như vậy cũng khá tốt rồi, thật đấy.”
Dù sao, Phương Hiệt cũng đã xuất hiện trong lựa chọn đối tượng hẹn hò của Giang Tri Tân…
Phương Hiệt mỉm cười.
Khá tốt ấy chứ.
Lúc Giang Tri Tân đến Vân Thất thì cửa vẫn khoá, anh lấy chìa khóa mở cửa, vừa bước vào được hai bước đã thấy Cố Tuần đầu bù tóc rối bước xuống cầu thang.
“… Sớm thế” Có vẻ Cố Tuần hơi ngu ngu “Em tưởng trộm cơ.”
“Tám giờ sáng thì trộm nào.” Giang Tri Tân lườm một cái “Tối hôm qua mày ngủ ở đây à?”
“Đúng rồi, em lười về quá.” Tóc của Cố Tuần khá dài, hắn túm đại tóc dùng dây chun cột lại, đi đến chỗ Giang Tri Tân.
“Mấy ngày nay công việc kinh doanh khá tốt.
Một số lô rượu đã hết.
Anh … ” Cố Tuần đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Giang Tri Tân một lúc, nhịn cười hỏi: “Gì đó? miệng anh sao dợ?”
Vào đây Giang Tri Tân không đeo khẩu trang, vết sứt trên môi rất chói mắt
“Chó con cắn.” Giang Tri Tân đáp.
“Chó con học lớp 12 trung học.” Cố Tuần bị vui quá: “Đỉnh chóp thật, anh không đánh con nít đâu nhỉ?”
“Không đánh.” Giang Tri Tân tự rót cho mình một cốc nước nóng, uống được hai hớp lại đặt nó trên kệ.
“Nói thật này, em thật sự thấy Phương Hiệt rất tốt.
Dù sao thì cũng anh độc thân lâu như thế, thử suy nghĩ một chút xem.”
Phương Hiệt thật sự rất tốt.
Mặc dù Phương Hiệt trông có vẻ lạnh lùng nhưng Giang Tri Tân biết tính cách của đối phương rất tốt, hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác, hơn nữa sự trưởng thành của cậu cũng cao hơn hẳn so với các bạn cùng lứa tuổi, đối mặt với chuyện gì đó có thể tự gánh trách nhiệm.
Xét mặt nào cũng thấy ổn, hơn nữa còn đẹp trai cao ráo, cao hơn 1m8, dáng người chuẩn, khuôn mặt có thể khiến mấy em gái nhỏ mê như điếu đổ.
Không nói đến mấy cái khác, hôm qua lúc Phương Hiệt hôn anh, gương mặt đó quả thực là …gương mặt đó cũng là một trong những lý do khiến Giang Tri Tân không đá cậu đi ngay lập tức.
Ngày thường hai người vẫn thường xuyên trò chuyện, ôm ấp, chơi game, chăm sóc nhau khi ốm …anh không động lòng mới lạ.
Đặc biệt là lúc Phương Hiệt đè đầu gối của cậu vào rồi cúi xuống hôn anh, lúc đó anh còn cảm thấy mình….có “hứng”
Nhưng giữa tình yêu, vẫn còn rất nhiều vấn đề trong đó.
Ví dụ như kì thi đại học của Phương Hiệt, hay nói cho Chu Linh như nào để chị ấy không nghĩ anh là kẻ biến thái chuyên dụ dỗ trẻ vị thành niên.
Nhưng hôm nay trong xe, khi Phương Hiệt nói “Tôi xin lỗi” với anh, trái tim của anh không tránh khỏi mềm nhũn.
Cậu nhóc mười tám tuổi vì thích một người mà xin lỗi, anh không muốn Phương Hiệt nghĩ thích một người khác là làm sai.
Vì thế tốt hơn là anh với Phương Hiệt cần một khoảng thời gian để cân nhắc, không chỉ cho bản thân anh mà còn cho cả Phương Hiệt.
Nếu như Phương Hiệt thực sự không phải là bốc đồng, không phải là cậu chưa tìm hiểu kỹ tình cảm của mình, hoặc cậu vì chưa từng trải qua việc yêu một người đàn ông nào mà muốn chơi thử thì sẽ… yêu.
Nghĩ đến đấy Giang Tri Tân mỉm cười.
Khá ngây thơ, tình yêu của cún con.
Ôi, tình yêu của Phương Hiệt là tình yêu sớm nở, còn tình yêu của anh là tình yêu tuổi xế chiều… Giang Tri Tân thở dài, khoảng cách này.
Từ khi Giang Tri Tân nói sẽ suy nghĩ thì căn bản hai người không bao giờ nhắc tới chủ đề này nữa.
Mặc dù Phương Hiệt rất muốn biết… Nhưng nếu đối phương không nói thì cậu sẽ không hỏi.
Anh nói cầm một khoảng thời gian để suy nghĩ, cậu cũng không muốn thúc giục, cứ để tự nhiên vậy.
Ngày 24 tháng 12 là đêm Giáng sinh.
Dù đang học lớp 12 nhưng phải công nhận là lễ gì thì cũng có sức hút với học sinh, nhất là những ngày lễ lãng mạn của nước ngoài, mập mờ tặng quà cho nhau.
Học sinh đưa tặng nhau những quả táo, ý rằng đêm giáng sinh bình an, mặc dù Phương Hiệt cảm thấy chắc Chúa Giê-su không hiểu tiếng Trung Quốc … nhưng chả liên quan, cậu vẫn nhận được rất nhiều táo.
Rất đơn giản không đóng gói là của Từ Hàng đưa cho, cậu ăn luôn.
Gói bằng plastic giấy màu là Trần Dao tặng, bọc trong hộp giấy nhỏ màu hồng và thắt nơ là do Tưởng Hân Hinh tặng.
Còn nhiều quà nữa nhưng Phương Hiệt không biết của ai gửi, lúc tan học về, trên bàn có thêm vài quả táo đủ màu.
Sẽ có thiệp kẹp bên dưới những quả táo này.
Phương Hiệt không ném thùng rác, đây là sự tôn trọng cơ bản.
Cậu cũng không mở ra đọc mà chỉ nhét hết vào cặp sách, gom lại giải quyết một thể.
Từ Hàng ngồi bên cạnh với mấy đứa khác ghen tị nhìn chồng thiệp trên tay Phương Hiệt.
“Bạn cùng bàn, số lượng thư tình cậu nhận được hôm nay bằng số lượng cả năm của tớ đấy.
Đây có phải sức mạnh của đẹp mã không?”
Mấy đứa chua muốn chết mà vẫn gắng hóng hớt, một cậu trai trong số đó