“Điêu thế! Mắc cười quá! Tôi làm giáo viên hơn 20 năm chưa bao giờ gặp chuyện mắc cười như thế này!”
Chủ nhiệm lớp 3 họ Cao đồng thời cũng là phó hiệu trưởng.
Giờ thầy đã gần 50 tuổi, không cao và khá béo, giọng thì to, đặc biệt là những lúc răn đe học sinh, giọng của thầy ta to đến mức có thể xuyên qua văn phòng, lan khắp trường.
“Học sinh đứng đầu công khai đánh người? đánh bạn cùng lớp, hành vi này là gì? thách thức kỷ luật của nhà trường à? Thầy Đường này, thầy dạy học sinh của mình kiểu gì thế?”
Từ khi vào cửa đến giờ thầy ta mắng liên tục hơn 10 phút.
Phương Hiệt, Từ Hàng, Đàm Trác với thằng con trai cùng lớp kia im lặng xếp hàng đứng giữa văn phòng.
Đường Dịch lo lắng đến cả người đổ mồ hôi lạnh giữa tiết trời mùa đông, anh vội vàng nói: “Chủ Nhiệm Cao, hay là chúng ta tìm hiểu tình hình trước đi, có lẽ là xung đột.”
Chủ nhiệm Cao mắng mỏ cũng mệt rồi, thầy ta ngồi xuống uống một hớp trà bên cạnh, bảo: “Trình bày đi, xảy ra chuyện gì?”
Thầy ta nhìn 4 người một vòng, sau đấy chỉ tay vào phía Đàm Trác: “Em này nói trước đi.”
Đàm Trác không không kịp thay quần áo, vẫn là bộ đồng phục đầy mùi thuốc khử trùng, chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác.
Vết thương trên mặt bị Phương Hiệt đấm đã tái xanh lại, cặp kính cận cũng đeo lệch, trông rất nhếch nhác.
“Em với Lưu Kiệt đi vệ sinh, đang trò chuyện với nhau, đột nhiên Phương Hiệt chạy từ ngoài xông vào đánh em…”
Nói xong Đàm Trác rụt rè liếc Phương Hiệt một cái: “Nhưng mà cậu ta ngứa mắt em lâu rồi, mấy lần doạ đánh.”
“Đệt mợ mày——” Từ Hàng đứng bên cạnh lập tức quay đầu chửi Đàm Trác “Còn giả bộ à?”
“Làm gì thế?” Chủ nhiệm Cao nặng nề vỗ bàn: “Tôi bảo cậu nói chuyện à? Chửi thề trước mặt giáo viên là muốn làm gì?”
Đường Dịch lập tức nhỏ giọng bảo Từ Hàng: “Đừng nói chuyện”
Từ Hàng không cam lòng nhưng vẫn nhịn ngậm mồm lại.
Chủ nhiệm Cao quay đầu lại nhìn thằng tên Lưu Kiệt.
“Cậu nói đi, sao lại thế này?”
Dường như Lưu Kiệt đã hiểu ngầm với Đàm Trác, giọng điệu thành khẩn: “Chuyện là vậy đó thầy, lúc em đang nói chuyện với Đàm Trác thì Phương Hiệt đột nhiên xông vào đánh người.
Em muốn can nhưng bị Từ Hàng ngăn lại.”
Lần này Từ Hàng nhịn, bất đắc dĩ nhìn Phương Hiệt.
Còn Phương Hiệt thì không gì cả, thậm chí nghe xong còn mỉm cười.
Sau khi thẩm vấn hai “nạn nhân”, Chủ nhiệm Cao chuyển sự chú ý sang Phương Hiệt.
“Cậu nói xem nào, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại uy hiếp bạn học của mình rồi đánh người?”
Phương Hiệt còn chưa nói gì, Đường Dịch ở bên cạnh đã nhanh chóng bảo: “Nói rõ ràng.”
Sau khi dạy Phương Hiệt hơn nửa học kỳ, anh thấy tính cách của Phương Hiệt là kiểu cả thế giới này không liên quan đến tôi, Đường Dịch không tin cậu sẽ đột nhiên đánh người.
Nhưng tính cách của Phương Hiệt quá tốt, nếu không nói lời nào tí nữa thể nào cũng bị phạt.
Phương Hiệt quay đầu nhìn Đàm Trác đứng cách đó không xa: “Chuyện này phải hỏi Đàm Trác.”
Một giây tiếp theo, Đàm Trác nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Chỉ trong vài giây, Đường Dịch đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Anh cau mày quay lại nhìn Từ Hàng.
“Em nói đi.”
Từ Hàng nhịn một hồi lâu giờ lập tức thưa: “Đàm Trác và Lưu Kiệt nói xấu Phương Hiệt, miệng nói rất hôi.
Ôi thầy ơi, thầy mà nghe thấy mấy lời đó thầy cũng nhảy vào đánh cho xem….”
“Được rồi.” Đường Dịch sợ Từ Hàng kích động chửi thề mấy câu, hỏi tiếp: “Nói tiếp đi.”
Đàm Trác dành trả lời trước: “Bọn em nói giỡn tí thôi, nói Phương Hiệt được rất nhiều người thích, còn nhận được rất nhiều táo.”
Lưu Kiệt đứng bên cạnh nhanh chóng gật đầu: “Đúng đấy ạ, bọn em còn rất ngưỡng mộ.”
“Xì!” Từ Hàng lại nổi đoá: “Tụi mày chửi rủa sau lưng, còn bịa đặt Phương Hiệt đang yêu.”
“Đang yêu?” Chủ nhiệm Cao nghe thấy ba chữ này như đạp phải công tắc, lập tức trở nên mất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Phương Hiệt hỏi: “Yêu đương cái gì? Em