Giang Tri Tân lái xe từ Vân Thất sang trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang, nhanh chóng đậu xe rồi chạy tới văn phòng, theo lời Đường Dịch nói leo lên lầu ba, Đường Dịch đã đợi sẵn ở cửa văn phòng.
Giang Tri Tân bước đến gần Đường Dịch, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Xích mích với bạn cùng lớp dẫn đến đánh nhau.” Đường Dịch tỏ vẻ bất lực: “Hình như nói gì đó sau lưng Phương Hiệt, tình cờ bị Phương Hiệt nghe thấy.
Còn chi tiết hơn thì không biết, đứa nhỏ nhà mày kín miệng quá.”
“Người có bị làm sao không?” Giang Tri Tân hỏi.
“Phương Hiệt nhà mày không sao, còn đứa nhỏ kia thì sứt sát tí.” Đường Dịch chỉ vào văn phòng, “Trong đó đấy, mày vào mà xem.”
Giang Tri Tân cũng không hỏi nhiều nữa, đẩy cửa đi vào.
Chủ nhiệm Cao tạm thời vắng mặt, trong phòng chỉ có học sinh với phụ huynh.
Phương Hiệt ngồi gần cửa nhất, khi nghe thấy tiếng mở cửa cậu lập tức quay đầu lại nhìn.
Khi nhìn thấy Giang Tri Tân đi vào, Phương Hiệt đứng dậy ngay, nhìn Giang Tri Tân.
Từ khi Đường Dịch gọi phụ huynh đến giờ Phương Hiệt luôn đợi Giang Tri Tân.
Bây giờ người đến rồi thì cậu lại thấy hoảng.
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Phương Hiệt đánh nhau bị gọi phụ huynh.
Kết quả, lần đầu tiên người bị gọi lại là Giang Tri Tân.
Cậu thấy hơi ngại.
Giang Tri Tân bước đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi:
“Không sao chứ?”
“Không sao hết.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân nhanh chóng nhìn lướt qua Phương Hiệt, thấy toàn thân không có vết thương gì lắm, quần áo gọn gàng, xem ra không có chuyện gì.
Anh thở nhẹ nhõm, cuối cùng trái tim treo lơ lửng trên đường đi cũng buông xuống, quay đầu nhìn những người khác.
Ngồi bên cạnh Phương Hiệt là một cậu bạn to cao, da ngăm đen, trông khá quen.
Giang Tri Tân nhận ra đây là bạn cùng bàn Phương Hiệt, buổi họp phụ huynh và leo núi lần trước anh gặp rồi.
Đứng cạnh là một người phụ nữ trung niên, cau mày bất đắc dĩ, thỉnh thoảng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.
Có hai học sinh đứng cách xa Phương Hiệt, một người cao to khỏe, đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Người còn lại trông rất gầy, đeo một cặp kính, trên mặt có vết bầm tím rõ ràng, nhìn hơi đáng sợ, nhưng Giang Tri Tân biết đó chỉ là vết thương ngoài da.
Từ khi anh vào cửa học sinh đó đã lén nhìn anh rồi, khi anh quay lại nhìn thì cậu ta vội quay mặt đi chỗ khác.
Giang Tri Tân không nhìn nữa.
“Vừa rồi thầy Đường nói chuyện với anh ở ngoài cửa chưa?” Phương Hiệt ngập ngừng nhỏ giọng nói, “Hai đứa kia nói mấy lời….ghê tởm sau lưng, tôi tình cờ nghe thấy.”
Phương Hiệt mím môi: “Tôi hơi bốc đồng một chút…”
Khiến bây giờ Giang Tri Tân phải đứng đây, đối mặt với thầy giáo và phụ huynh khác.
“Không sao đâu.” Giang Tri Tân nghe thấy chút hoảng khó thấy dưới sự bình tĩnh của Phương Hiệt.
Anh đặt tay lên vai Phương Hiệt rồi ấn nhẹ.
“Tí nữa lại nói.”
Không bao lâu sau, bố của Lưu Kiệt cũng vội vàng đi vào.
Đối phương xách theo một chiếc cặp, có vẻ từ nơi làm việc qua luôn đây.
Đầu tiên ông ta kiểm tra xem con mình có bị thương hay không, sau đó quở trách vài câu.
Phụ huynh của học sinh khác đều có mặt ở đây, có người đã ngồi đây đợi gần tiếng đồng hồ, cửa đột nhiên bị mở thật mạnh.
Người bước vào là một người đàn ông trung niên khoảng 40-50 tuổi, người rất gầy, trông yếu ớt.
Trong một mùa đông lạnh giá như vậy mà ông ta chỉ mặc một chiếc áo khoác dáng ngắn.
Quần áo mặc nhiều cũ kĩ,không được sạch sẽ cho lắm, cổ tay áo và quần vẫn còn loang lổ màu xám xi măng và màu vàng đất, khiến ông ta càng trông rụt rè.
Trước tiên ông ta cẩn thận nhìn xung quanh, nhìn thấy Đàm Trác thì bước nhanh tới.
Vừa xem xét vết thương trên mặt Đàm Trác vừa đau lòng lẩm bẩm: “Ôi chao, sao thế này? có đau không …”
Nếu vừa nãy mặt Đàm Trác không có chút biểu cảm thì từ khi bố cậu ta vào – vẻ mặt của cậu ta đầy vẻ kinh tởm.
Vừa né tránh bàn tay muốn xem vết thương của bố mình, vừa sốt ruột gặng lên: “Đừng đụng vào tôi!”
Người đàn ông kia lập tức co tay lại, đứng bên cạnh con trai mình.
Đến giờ thì ông ta mới có vẻ nhận ra mọi người trong phòng đều đang nhìn mình.
Sửng sốt vài giây rồi cười khiêm tốn, ông ta gật đầu chào mọi người một cái.
Nhìn thấy Giang Tri Tân và bố của Lưu Kiệt, ông ta vội vàng lấy một gói thuốc màu đỏ mận năm sáu tệ ra trong túi ra, muốn mời thuốc.
Đường Dịch đi vừa đi vào vội vàng nói: “Bố Đàm Trác, ở trường học có quy định không được hút thuốc.”
Ngực Đàm Trác lên xuống dữ đội, sắc mặt xanh mét trắng bệch, nhìn bố mình bảo: “Đứng im đi, đừng làm mất mặt nữa được không ?!”
Bố Đàm Trác nghe thấy thì vội vàng đút điếu thuốc lại, không dám nói gì.
“… Chậc.” Phương Hiệt nghe thấy Giang Tri Tân đứng bên cạnh thì thầm: “Chắc đây không phải lần đầu tiên bạn học của em bị đánh đâu nhỉ.”
Phương Hiệt: “……”
Đường Dịch đứng bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy, lườm Giang Tri Tân một phát, ra hiệu anh đừng nói nhảm.
Quay đầu cau mày nhìn Đàm Trác: “Đàm Trác nói chuyện với bố mẹ hẳn hoi.”
Người đàn ông nhanh chóng xua tay nói: “Không sao.”
Đàm Trác im lặng.
Sau khi tất cả các phụ huynh đến đông đủ, Chủ nhiệm Cao cũng trở lại văn phòng.
Trước mặt mọi người Đường Dịch kể lại đại khái mọi chuyện, không kể cụ thể.
Sau khi Đường Dịch kể xong, Chủ nhiệm Cao đặt tách trà xuống và nói tiếp: “Mời các bậc phụ huynh đến là cũng mong rằng các bậc phụ huynh và nhà trường sẽ làm tốt công tác giáo dục và quản lý con em mình, để các em biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, kiên quyết chấm dứt những hành vi tương tự… ”
Chủ Nhiệm Cao một mình nói gần 5 phút, cuối cùng cũng dừng lại.
“Các phụ huynh có ý kiến gì không?”
Thật ra Lưu Kiệt với Từ Hàng cũng không làm gì, cũng không có chuyện gì xảy ra, hai vị huynh đấy cũng không nói cái gì.
Bố của Đàn Trác mấp máy miệng, nhưng không nói gì.
Trong bầu không khí im lặng, Giang Tri Tân lên tiếng trước.
“Đánh người trong trường thật sự là sai.
Tôi xin lỗi thay con em mình, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi phí thuốc men.”
Phương Hiệt ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn Giang Tri Tân.
Anh không nhìn cậu mà nhìn về phía trước, giọng điệu rất bình tĩnh, còn tay anh thì vẫn đặt trên vai Phương Hiệt, không buông xuống.
“Phương Hiệt rất trung thực, nhưng tôi rất tò mò hai em học sinh kia nói gì mà khiến Phương Hiệt động tay động chân? Đánh nhau là sai, nhưng bịa đặt vu khống người khác cũng sai mà, đúng không?”
Bố của Lưu Kiệt không nhịn được phun một câu: “Chắc bạn cùng lớp nói giỡn nhau thôi.”
“Mắc cười quá, Phương Hiệt không thấy buồn cười, bây giờ lại kêu giỡn.”
Giang Tri Tân quay đầu lại cười bảo: “Bịa đặt trên mạng còn bị truy cứu pháp lý nữa là, sao chuyện rõ rành rành như này lại là giỡn? Vô lý vừa thôi.”
Giang Tri Tân ngoài miệng nói một lời xin lỗi, nhưng khi ai nói