“Tôi thích anh.” Không cần ai khác thích anh, mình tôi là đủ rồi.
Ấp úng một thời gian lâu như vậy, lại tỏ tình ở một nơi không mấy hợp, nhưng cậu thật sự đã thổ lộ.
Trong phút chốc, tiếng pháo nổ vang, tiếng nói cười của những người ở cách đó không xa.
Giang Tri Tân và Phương Hiệt đứng ở đó, họ đối diện nhìn nhau, dường như họ đang ở trong một không gian hoàn toàn độc lập chỉ thuộc về cả hai.
Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt, cười khẽ.
“…Đỉnh quá ta, Tôi tưởng em còn phải kìm chế một thời gian nữa chứ.”
“Tôi cũng nghĩ anh phải kìm lại một thời gian nữa.” Phương Hiệt nói.
Chọc thủng lớp giấy cuối cùng, bày tỏ thật cẩn thận…
Nhưng chỉ trong giây cuối cùng, có thể vì bầu không khí an toàn này, có thể tâm trạng bây giờ của Giang Tri Tân quá tốt, quan trọng hơn là khi cậu nói “có người thích anh”, Giang Tri Tân đột nhiên hỏi ai.
Dù sao thì vì những lý do lộn xộn này … Phương Hiệt không thèm giả vờ nữa.
Lần trước “Cậu trai thích một người đàn ông.” Cuối cùng hôm nay đã thẳng thắn nói ra:
“Phương Hiệt thích Giang Tri Tân.”
Phương Hiệt thở hắt ra, cảm thấy bỗng nhiên mình nhẹ nhõm hẳn.
Mọi chuyện cũng đã như thế này rồi, Giang Tri Tân có tiếp tục suy nghĩ không hay trực tiếp từ chối, hoặc tức giận … Vậy đó, cứ làm những gì anh muốn thôi.
Lúc này hai người vẫn còn sững sờ nhìn nhau, Giang Tri Tân cười một tiếng, bảo:
“Em tỏ tình cái thời điểm….khiến người ta mất cảnh giác.” Giang Tri Tân hỏi: “Vừa nãy có phải tỏ tình không?”
Nếu Phương Hiệt bảo không phải, nhất định hôm nay anh phải đánh, đánh cái người này.
“Ôi” Phương Hiệt sững sờ, “Chắc…vậy nhỉ.”
“…Em hỏi anh làm gì?” Giang Tri Tân bất lực, “Nếu không tôi cho đằng ấy thêm chút thời gian suy nghĩ lại nhé?”
Phương Hiệt lập tức đáp: “Được.”
“….Lần đầu tiên thấy dùng hoa cưới để tỏ tình đấy.” Giang Tri Tân hỏi: “Có biết vừa nãy nhiều người chờ nhận bó hoa này lắm không?”
“Thấy” Phương Hiệt cười, “Nhưng tôi muốn tặng anh.”
Rất nhiều người đã đợi bắt hoa nhưng Phương Hiệt lại bắt được nó….và chỉ muốn tặng bó hoa này cho Giang Tri Tân.
Hoặc có thể, rất nhiều người muốn gặp được một người yêu đương phù hợp rồi kết hôn, nhưng Phương Hiệt chỉ cần gặp mỗi Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân cười một tiếng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi hơn em 10 tuổi, Phương Hiệt.”
Giang Tri Tân giảm bớt nụ cười, giọng điệu không hề vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc.
“10 năm không chỉ là một con số.” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt nói.
“Có nghĩa là khi em chưa tốt nghiệp đại học thì tôi đã 30 tuổi, khi em đi làm tôi đã nghỉ hưu.
Khi em đang ở độ tuổi trẻ sung sức, cuối tuần có thể đi chơi hai trận bóng rổ thì chắc lúc đó tôi đang ở công viên chơi cờ với mấy cụ già.”
Tuổi 18 là bước khởi đầu của cuộc đời, vẫn còn cả một quá trình dài trước khi kết thúc.
Tuổi này tương đương với hy vọng, một tương lai tươi sáng, không giới hạn khả năng.
Giang Tri Tân sợ rằng anh sẽ giết chết khả năng như vậy.
Phương Hiệt im lặng, vài giây sau mới hỏi: “Anh mà cũng chơi cờ?”
“Em có nghe trọng điểm không?” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt.
Phương Hiệt bật lại: “Tôi nghe rồi.”
“Nghĩa là khi anh 70 tuổi thì tôi 60 tuổi, hai chúng ta cùng nhau chơi cờ, tản bộ, nhảy quảng trường, sau đó cùng nhau về nhà.”
Hai cụ già chống gậy—— đâu mà, lúc đó chắc hai người chưa đến độ chống gậy, vậy thì hai cụ già dắt tay nhau về nhà.
Tốt đấy nhỉ.
“….
Nghĩ hay đấy” Giang Tri Tân thở dài mỉm cười.
“Là anh nghĩ quá kinh khủng thôi.” Phương Hiệt bảo: “Có thể chỉ nhìn vào những điều trước mắt được không?”
Giang Tri Tân cười cười, không nói gì.
Những điều trước mắt là bây giờ Phương Hiệt vừa tròn 18 tuổi, còn chưa thi vào đại học, Chu Linh biết chuyện này chắc chắn sẽ giết chết kẻ biến thái dụ con chị ấy chơi gay …
“Chỉ nhìn hiện tại thôi.” Phương Hiệt nhìn chằm