Bắt đầu từ hôm nay, Phương Hiệt không còn là “đứa nhóc” hay “em trai” hoặc “con trai tôi” khi Giang Tri Tân nói đùa nữa, mới giây trước đây thôi, Giang Tri Tân gọi cậu là “bạn trai.”
Trên suốt quãng đường về, Phương Hiệt vừa cảm thấy choáng, nhịp tim đập dồn dập hết đợt này đến đợt khác.
Còn đầu cậu thì không nghĩ được gì hết, ngoại trừ câu nói lặp đi lặp lại “Cứ như vậy…mình với Giang Tri Tân đã ở bên nhau?”
Có thể là do chuyện quá thuận lợi nên cậu cảm thấy không chân thực.
Đường xuống dốc trơn trượt, Giang Tri Tân lái xe chậm rì, đến hơn 8 giờ tối mới vào đến nhà.
Giang Tri Tân liếc Phương Hiệt.
“Em vào trước đi, tôi đi sang Vân Thất.”
“Em…” Phương Hiệt lấy lại tinh thần, ngập ngừng một lúc rồi lại không nói gì.
Đêm nay là lễ giáng sinh, Vân Thất rất nhiều khách, Phương Hiệt biết mình có thể không giúp được nhiều, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn ở cùng Giang Tri Tân thôi.
Rõ ràng trước kia vẫn như vậy, vẫn bình thường.
Giang Tri Tân ở Vân Thất, còn cậu một mình đọc sách ôn tập ở nhà… nhưng hôm nay lại khác.
Hôm nay cậu vừa tỏ tình với Giang Tri Tân, anh vừa đồng ý lời tỏ tình của cậu, còn gọi là “bạn trai …” Dù sao thì Phương Hiệt cũng không muốn tạm biệt Giang Tri Tân.
Trong lúc cậu đang ngập ngừng, Giang Tri Tân ngồi bên cạnh cười nhẹ.
“Nói xem nào, em muốn gì thì nói thẳng?” Giang Tri Tân nhìn Phương Hiệt một cái: “Không muốn về nhà đúng không?”
Phương Hiệt đáp: “Hơi chút…”
Giang Tri Tân mỉm cười bảo: “Chắc tôi hơi tàn nhẫn…..
nhưng bạn học Phương Hiệt này, cả chiều em không ôn gì rồi, kỳ thi đại học không còn xa nữa đâu, phải không?”
Vừa là Bạn trai vừa phải đôn đốc việc học hành nữa, Giang Tri Tân tự ngưỡng mộ bản thân mình.
Phương Hiệt trả lời: “Ừ, chưa đến hai trăm ngày nữa—”
“162 ngày.” Giang Tri Tân tiếp tục.
“…” Phương Hiệt lập tức quay lại nhìn Giang Tri Tân.
Anh cười nói: “Nhớ hộ em.”
Phương Hiệt nín họng, cuối cùng ngả người về phía sau, mỉm cười thở dài.
Thật không dễ gì, Giang Tri Tân.
“Được rồi- Hôm nay em chưa học từ vựng.”
Đến giờ phút này vẫn nhớ là mình chưa học từ vựng, giờ đến lượt Giang Tri Tân ngạc nhiên, anh đang đợi đèn đỏ, quay sang nhìn Phương Hiệt bảo: “Phương Tiểu Hiệt vâng lời quá.”
Phương Hiệt nhìn anh, Giang Tri Tân ngay lập tức thay đổi lời của mình: “Người yêu vâng lời quá.”
“Tàm tạm, học sinh giỏi tự giác học tập.” Phương Hiệt đáp.
Giang Tri Tân vui vẻ, cuối cùng cũng đưa Phương Hiệt đến cổng chung cư.
Lúc Phương Hiệt xuống xe, Giang Tri Tân dặn: “Tôi nghĩ tối nay mình sẽ về muộn, em nhìn thời gian rồi nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Biết rồi.” Phương Hiệt không rời đi, cách lớp cửa kính nhắc nhở: “Lái xe từ từ thôi.”
“Rồi.” Giang Tri Tân cười “Vào đi.”
Sau khi đến Vân Thất, Giang Tri Tân thấy bó hoa vẫn còn trong xe, Phương Hiệt quên lấy nó lên.
Anh không muốn để hoa lại trong xe, do dự vài giây rồi mang thẳng vào Vân Thất.
Vân Thất có rất nhiều khách, cả Cố Tuần với Chu Hồng đều đang chạy món.
Giang Tri Tân đặt hoa lên quầy rượu rồi dọn chiếc bàn khách vừa đi, lại bưng rượu thêm cho hai bàn.
Mãi lúc sau mới có thời gian nghỉ ngơi.
“Tìm thêm vài người, ba người không đủ.” Giang Tri Tân nói.
“Được rồi, chỉ trong khoảng thời gian này thôi, thuê người làm xoay ca.” Cố Tuần vừa nói vừa đi đến quầy bar, nhìn thoáng thấy bó hoa.
“Gì đây? hoa cưới ư?” Cố Tuần nhìn Giang Tri, giỡn chơi: “Hôm nay anh kết hôn à?”
Giang Tri Tân uống một hớp nước khoáng, đáp: “Phương Hiệt đưa.”
“Ồ, hôm nay là ngày của bố à?”
Cố Tuần thuận miệng hỏi linh tinh, đầu chợt nhảy số, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Giang Tri Tân, nụ cười trên mặt càng ngày càng to, vẻ mặt nguy hiểm.
“Chuyện gì thế này?”
“Gì mà chuyện gì thế này?”
“Chậc, anh đừng giả ngu nhá” Cố Tuần đáp.
Giang Tri Tân cười một lúc lâu, cuối cùng trả lời: “Phương Hiệt tỏ tình, anh đồng ý, hết.”
“….
Phương Hiệt đỉnh thế, không hổ là trai ngầu.” Cố Tuần nhìn Giang Tri Tân, cười toe toét bảo: “Cuối cùng anh cũng đồng ý rồi, em còn tưởng anh sẽ đấu tranh tư tưởng một thời gian nữa chứ?”
“Bây giờ anh còn đang rối lắm đây.” Giang Tri Tân cười cười nói: “Có thể nhất thời xúc động, dù sao anh cũng cảm thấy yêu đương cũng được…cứ đi một bước rồi xem sau này thế nào.”
Mỗi nhịp tim của anh dành cho Phương Hiệt không ngừng tích lũy, tối hôm nay Phương Hiệt tặng anh bó hoa, nhịp này một chớp hoá thành xúc động.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra, anh phải giải quyết vấn đề trước Phương Hiệt, cố gắng không để Phương Hiệt tiếp xúc với những tình huống xấu.
Hoặc tệ hơn nữa, có thể hai người sẽ không thể đối mặt với những điều đó.
Mặc dù nghĩ như vậy nghe có vẻ bi quan … nhưng anh cần phải tính đến mọi chuyện.
Nhưng lúc này anh không hối hận vì sự bồng bột của mình.
Vì anh thật sự rất thích Phương Hiệt.
Phương Hiệt học thuộc từ vựng xong thì làm đề, thời gian trôi qua rất nhiều rồi nhưng Giang Tri Tân vẫn chưa về.
Chắc hẳn tối nay rất nhiều việc.
Phương Hiệt khởi động người một chút, sau đấy giải hai bài toán.
Vừa viết xong câu trách nhiệm thì WeChat đổ chuông, Phương Hiệt ngẩng đầu nhìn qua thông báo, hiển thị tên Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân: “Ngủ chưa?”
Phương Hiệt: “Chưa.”
Giang Tri Tân: “Chờ tôi đấy à?”
Phương Hiệt cười một chút: “Ừ.”
Giang Tri Tân: “Tôi ở bên này lúc nữa, em ngủ trước đi.”
Cách vài giây, lại gửi thêm tin nữa:
“Lúc tôi về mà em chưa ngủ thì biết tay tôi, nghe chưa?”
Giang Tri Tân biết tính tình của Phương Hiệt, cho dù anh nói về muộn thì Phương