Căn bản không biết thế nào quay về công ty, Phong Hỏa Hỏa ghé vào bàn công tác, cả người cũng không có khí lực. Tôn tỷ bên cạnh vô cùng kinh ngạc hỏi: "Hỏa Hỏa, sao em lại trở về? Khó chịu sao?"
Phong Hỏa Hỏa hữu khí vô lực đáp lời, lý trí nói cho nàng lúc này hẳn là tin tưởng Từ tổng, nhất định là xảy ra chuyện gì đó mới khiến nàng ấy có chuyển biến đối với Linda, nhưng trong lòng lại giống như sóng biển cuồn trào.
Không phải chia tay rồi sao? Vì sao còn muốn thân cận như vậy? Rốt cuộc đang nói cái gì, Từ tổng cười hài lòng như vậy? Lúc Từ tổng cười có nghĩ đến nàng hay không? Trong lòng Từ tổng rốt cuộc có nàng hay không?
Phong Hỏa Hỏa lại nghĩ đến Linda, tế bào tên là tự ti trong nội tâm bắt đầu dâng lên, đúng vậy, nếu như nàng là Từ tổng nàng cũng sẽ lựa chọn Linda, so với Linda nàng tựa hồ không đáng là gì.
Mãi cho đến tan tầm, tâm tình của Phong Hỏa Hỏa đều rất thấp, lúc vào thang máy, chính nàng lui ở trong góc, nhưng số phận chính là trêu cợt người như vậy, nàng đã lui bước rồi nhưng hết lần này tới lần khác muốn bức nàng không chỗ thối lui.
"Yêu, Hỏa Hỏa!" Linda hài lòng chào hỏi Phong Hỏa Hỏa, nàng phất phất tay, Từ tổng đứng bên cạnh Linda nhìn thoáng qua Phong Hỏa Hỏa, cắn môi.
Phong Hỏa Hỏa vô tình nhìn nàng một cái, nghiêng đầu không muốn nhìn đến hai người.
Hành động này mặc dù có một chút ấu trĩ, nhưng có thể biểu đạt cảm xúc chân thực của nàng.
Mãi cho đến ra thang máy, Phong Hỏa Hỏa đều cúi đầu không nhìn Từ tổng một cái, Từ tổng lại chăm chú nhìn nàng, nhìn khí sắc cùng trạng thái của nàng rõ ràng không tốt, từng đợt đau lòng.
Mắt thấy Phong Hỏa Hỏa cúi đầu đi rồi, ánh mắt Từ tổng chậm chạp dừng lại ở phương hướng nàng rời đi, Linda từ trong túi áo móc ra thuốc lá, châm lửa: "Còn nhìn?"
Từ tổng xoay người nhìn nàng: "Không nên quá đáng."
Linda phun ra một vòng khói, nàng hất mái tóc dài mới uốn, càng gia tăng khí chất quyến rũ trên người nàng.
"Tôi không rõ, Phượng Nghi, em tìm người khác tôi mặc kệ, chỉ là một hài tử có cái gì hấp dẫn em?"
Giọng nói Từ tổng nhàn nhạt: "Không cần cô hiểu."
Linda hung hăng hút thuốc: "Từ đầu chí cuối tôi đều không hiểu em, nhưng tôi biết, hài tử trẻ tuổi như Phong Hỏa Hỏa giỏi nhất chính là thay lòng đổi dạ."
Từ tổng lạnh lùng nhìn Linda một cái, căn bản không thèm tranh luận cùng nàng: "Đi bệnh viện đi."
Nói xong, Từ tổng đi ở phía trước, Linda ném điếu thuốc chưa hút xong xuống đất, cố sức giẫm tắt.
* * * * * * *
Sau khi Phong Hỏa Hỏa về nhà vẫn luôn nhìn điện thoại di động, đến lúc trời tối cũng không chờ được tin nhắn và điện thoại , nàng nắm điện thoại di động yếu ớt thở dài.
"Hỏa Hỏa, con nói chuyện yêu đương rồi?" Phong mẹ một bên thu thập hành lý một bên hỏi, Phong Hỏa Hỏa lắc đầu, không có tinh thần gì.
"Vậy sao lại ủ rũ như vậy? Không giống con a." Phong mẹ truy vấn, Phong Hỏa Hỏa trắng mắt liếc nàng một cái: "Con bị táo bón."
Phong mẹ: "...."
"Mẹ thu thập hành lý làm gì? Sắp đến lễ mừng năm mới rồi?" Phong Hỏa Hỏa buồn bực nhìn Phong mẹ, Phong mẹ vừa nghe nàng nói lời này trên mặt đắp lên nụ cười: "Vừa lúc, Hỏa Hỏa, mẹ muốn thương lượng với con một chuyện."
"Có việc thì nói đi, đừng cười như vậy, con thấy trong lòng hoảng hốt."
"....Xem con kìa, mẹ đây không phải là dân chủ sao? Lúc con còn nhỏ, mẹ đã đặc biệt xem trọng con, cảm thấy con đặc biệt độc lập."
Phong Hỏa Hỏa hít sâu một hơi, nàng cau mày nhìn Phong mẹ: "Con biết rồi, mẹ lại lại muốn đi Thượng Hải thăm ba có phải hay không? Cùng hắn mừng năm mới bên đó. Ném con lại một mình?"
Phong mẹ bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ cũng không phải là không còn cách nào sao? Nếu không phải con, mẹ đã sớm muốn theo ba con sang đó." Phong ba là một quân nhân, mỗi ngày đều rất bận rộn, cùng Phong mẹ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Phong Hỏa Hỏa có thể lý giải tưởng niệm của hai người, chỉ là đây lằ năm mới a.
Phong mẹ nhìn ra Phong Hỏa Hỏa tích tụ, nàng kiên trì an ủi: "Con thương xót ba con đi, hắn già rồi, không giống như con. Nói gì đi nữa, cá và tay gấu không thể có cả hai, chờ ngày nào đó con có người yêu thì sẽ hiểu."
Vừa nghe 'người yêu', Phong Hỏa Hỏa càng thêm khổ sở, nàng phất phất tay: "Được rồi, đừng nói đâu đâu, đi thì đi đi, thế giới này có phải lưu hành tú ân ái hay không? Đầu tiên là tiểu di cùng tiểu di mẹ, hiện tại lại là mẹ cùng lão ba, con thực sự là chịu đủ rồi."
"Được rồi, nói đến tiểu di cùng tiểu di mẹ của con." Phong mẹ kéo khóa vali: "Mẹ đã nói với các nàng, tết âm lịch con đến chỗ các nàng đi."
"Con mới không cần đi làm bóng đèn." Phong Hỏa Hỏa lắc đầu, Phong mẹ nhíu mày: "Dù sao thì mẹ cũng đã nói với tiểu di của con rồi, con không đi thử xem."
Phong Hỏa Hỏa: "....."
Sinh trong dạng gia tộc này, nàng thực sự không biết nên vui hay buồn.
Không khí tết càng lúc càng gần, tâm tình của Phong Hỏa Hỏa càng thêm phiền muộn, nàng đã thật lâu không gặp mặt Từ tổng, thậm chí ngay cả tin nhắn, điện thoại đều rất ít, mỗi ngày nàng giống như bệnh thần kinh nhìn điện thoại di động, nhưng vẫn không đợi được cuộc gọi nàng muốn.
So sánh với bản thân đau lòng, khiến nàng rất không thể hiểu nổi chính là tiểu di mẹ giống như bệnh tâm thần.
Theo Phong Hỏa Hỏa, chỉ cần tiểu di ở nhà, tiểu di mẹ quả thực giống như động vật không xương sống, quấn quít lấy tiểu di mẹ giống như rắn, cũng giống như người mù không đem đại bóng đèn như nàng để trong lòng.
"Hỏa Hỏa, công ty khi nào thì cho nghỉ?" Phong Uyển Nhu cầm văn kiện trong tay nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa suy nghĩ một chút: "Ngày mai bắt đầu."
"Ân, con vậy là sao?" Phong Uyển Nhu liếc nhìn sắc mặt của Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa liếm liếm môi không biết nói cái gì, tuy rằng tiểu di cùng nàng rất thân thiết, nhưng không biết nguyên nhân gì, nàng từ nội tâm có chút e ngại tiểu di.
Dương Tiểu Thảo ôm thắt lưng Phong Uyển Nhu, đùa tóc nàng: "Ai nha, chị không nên hỏi Hỏa Hỏa nữa."
Phong Hỏa Hỏa thở phào nhẹ nhõm, vẫn là tiểu di mẹ yêu thương nàng.
Dương Tiểu Thảo bổ đao: "Nàng bị đá, khóc vài ngày rồi."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn Phong Hỏa Hỏa: "Hỏa Hỏa, tiểu di mẹ của con nói là thật sao?"
Lời này trái lại hỏi nghẹn Phong Hỏa Hỏa, nàng suy nghĩ hơn nữa ngày, suy nghĩ một chút quan hệ giữa nàng và Từ tổng, lại suy nghĩ đến Linda, nàng thở dài, lòng chua xót nói: "Cũng không tính, Từ tổng từ đầu chí cuối chưa từng đáp ứng con, mà nàng cùng Linda rốt cuộc gương vỡ lại lành? Miễn cưỡng lắm con cũng không tính là tiểu tam...."
Lời nói của Phong Hỏa Hỏa khiến Phong Uyển Nhu nhíu mày, Dương Tiểu Thảo cảm giác được cả người nàng toả ra băng sơn băng sơn, nàng biết Phong Uyển Nhu rất thống hận chính là bên thứ ba chen chân, Dương Tiểu Thảo vội vã dùng khuôn mặt cọ