Phong Hỏa Hỏa chăm chú nhìn quyển sách nửa ngày, nàng mới liếm liếm môi nhìn Dương Tiểu Thảo: "Tiểu di mẹ, người được rồi a, người cho con một quyển ba mươi sáu thức, người ta chuẩn bị một trăm lẻ tám chiêu, gấp ba lần a, không đem người ăn gắt gao sao. Nói gì nữa, người xác định 《 một trăm lẻ tám chiêu dễ dàng thu phục tiểu bạch kiểm 》 là của tiểu di con sao?"
Dương Tiểu Thảo lắc đầu: "Con cũng cảm thấy buồn bực đi, nói thật đi, ta lúc đó thấy sách này cũng sửng sốt, nhưng con nhìn kỹ trong nhà trừ tiểu di con ra còn có người thứ hai là tổng tài sao?"
Lời của Dương Tiểu Thảo khiến Phong Hỏa Hỏa không cách nào phản bác, qua một hồi lâu nàng mới cảm thán: "Đây đều là nhân sinh thế nào a, tiểu di thế nào biến thành như vậy?"
Dương Tiểu Thảo nghe nàng nói như vậy mà vui vẻ: "Ta đã nói con đừng luôn oán trách, con bây giờ còn bị vây trong giai đoạn hảo cảm vừa mới tiếp xúc cùng tổng tài mông lung vô hạn mơ màng sùng bái. Các nàng làm sao vậy, các nàng cũng là người a, cái gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng, không thể quang minh thì chúng ta học tập ma tính, các nàng không làm gì được a."
Phong Hỏa Hỏa nghe xong lập tức hí mắt: "Con bị vây trong giai đoạn hảo cảm? Thế nào, người phiền chán tiểu di con rồi? Còn có, chính người nhập ma thì nhập ma đi, nhưng nghìn vạn lần đừng lôi kéo con, con là hảo thiếu nữ thời đại mới, nụ hoa tương lại của tổ quốc."
"Nếu như con là nụ hoa thì ta là ong chúa, đừng tưởng rằng con lớn lên dung mạo cao lãnh là có thể ẩn dấu cợt nhã của nội tâm."
Phong Hỏa Hỏa bễ nghễ nhìn Dương Tiểu Thảo: "Ai u uy, nếu so cợt nhạt thì ai hơn được người. Từ các mặt câu lấy tiểu di con, con đều muốn hát vang một khúc 《 chinh phục 》 tặng người."
Dương Tiểu Thảo hoàn toàn bất đắc dĩ: "Con ánh mắt đó là gì, còn có thể hảo hảo nói chuyện sao? Con đây là thái độ nên có khi tìm người nhờ giúp đỡ sao?"
Phong Hỏa Hỏa bĩu môi: "Con không nói thì người có nghĩ tới sao? Tiểu di mẹ, tiểu di đến là không có cảm giác gì, thủy chung trung quy trung củ, ngoại trừ nói đến người thì còn là một người cuồng công việc. Trái lại là người tiểu di mẹ, người vào cửa vài năm biến hóa rất lớn a, vừa mới bắt đầu ngây ngốc manh manh, hiện tại thế nào lại giống như hầu tinh."
Dương Tiểu Thảo có chút chua xót: "Trước đó ta đã nói với con, bá đạo tổng tài và vân vân dục vọng kiểm soát rất mạnh, nếu như ta không học tập, không để tiểu di con ăn, hầu tử tốt xấu gì cũng phải chừa chút da để qua mùa đông mà phải không."
Ăn? Phong Hỏa Hỏa cười tà ác, Dương Tiểu Thảo nhìn nàng như vậy bật người nhíu mày, lấy tay chỉ vào khuôn mặt của nàng: "Con lại đang tưởng tượng!"
"Không không không!" Phong Hỏa Hỏa vội vã phất tay biểu thị thuần khiết, Dương Tiểu Thảo lạnh lùng hừ một tiếng: "Con nhất định tưởng tượng tiểu di con biến thành tinh tinh đem con khỉ ta đặt ở dưới thân hắc hắc hắc!"
"Con phi, người có thể đừng xấu xa như vậy hay không, hắc hắc hắc là có ý gì? Còn có người ồn ào cái gì a? Tiểu di không ở đây còn tỏ vẻ lợi hại, ai sợ người? Hỏi nửa ngày một câu chính kinh cũng không nói, mỗi ngày cầm sách giáo khoa cho con nhìn, đọc sách hữu dụng cần người làm gì?" Phong Hỏa Hỏa trả đũa, Dương Tiểu Thảo mục trừng khẩu ngốc nhìn nàng: "Hỏa Hỏa, ta đã thấy qua sông đoạn cầu, nhưng loại người cầu còn chưa qua đã đập cầu như con vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy."
Phong Hỏa Hỏa khiêu khích: "Người biết là được, con không phải tiểu di, con mới không nhân nhượng người, lát nữa người ngoan ngoãn uống thuốc cho con, qua cầu? Buồn cười, con là vận động viên bơi lội nghiệp dư cấp tỉnh, cần cầu của người sao?!"
"Con con con!"
Hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co, nắm cửa được vặn mở, cửa vẫn chưa mở, giọng nói lo lắng của tiểu di đã truyền tới: "Hỏa Hỏa, tiểu di quên dặn con, thuốc của tiểu di mẹ – "
Phong Hỏa Hỏa bật người nhìn về phía Dương Tiểu Thảo, ánh mắt vừa rồi còn tức tối bật người chuyển biến thành nhu nhược khẩn cầu, Dương Tiểu Thảo nhìn nàng cười tà ác, sau đó dưới ánh mắt của Phong Hỏa Hỏa, nàng một tay che mặt, giống như là bị người ta đánh hội đồng, thoáng chốc bay đến trên giường, nằm trên giường kêu rên, hai chân loạn đạp.
Phong Hỏa Hỏa: "..."
"Con đây là đang làm gì?" Phong Uyển Nhu sợ ngây người, nàng nhìn không chớp mắt nhìn Phong Hỏa Hỏa, Phong Hỏa Hỏa liếm liếm môi, xấu hổ mỉm cười với tiểu di mẹ: "Có thể nghe con giải thích sao?"
Dương Tiểu Thảo bắt đầu lăn trên giường: "Ngô... Uyển Nhu... Hỏa Hỏa khi dễ em.. Ô ô...."
Phong Uyển Nhu thật sâu hít một hơi, nàng nhìn Phong Hỏa Hỏa cầm lấy điện thoại di động gọi một cuộc gọi: "Ân, đúng vậy, là tôi, sắp xếp phó tổng chủ trì buổi họp hôm nay, trong nhà có việc gấp muốn xử lý."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
Cúp máy, Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Phong Hỏa Hỏa: "Hỏa Hỏa, hôm nay tiểu di dạy con một khóa tôn trọng trưởng bối."
Dương Tiểu Thảo vẫn đang kêu rên chậm rãi bò lên, nàng hấp nước mũi đáng thương nhìn Phong Uyển Nhu: "Bỏ đi, đều là lỗi của em, Uyển Nhu, chỉ cần có chị ở đây, khổ hơn em cũng có thể chịu."
Phong Hỏa Hỏa: "...."
– – – –
Tuyết Lông ngỗng, Đậu Nga oan, trường hận ca...
Khắp bầu trời đại tuyết nhẹ nhàng, Phong Hỏa Hỏa một thân quần áo khất cái rách nát bị nhốt trong lao lung, Dương Tiểu Thảo ngẩng đầu ưỡn ngực cưỡi một con ngựa trắng cùng nàng sóng vai đồng hành: "Thế nào, Hỏa Hỏa hiện tại biết bổn đại gia lợi hại rồi sao?"
Phong Hỏa Hỏa nghiến răng nghiến lợi: "Ta đời này hận nhất chính là hồ ly tinh lớp diễn xuất."
Dương Tiểu Thảo lạnh lùng cười: "Chết đã đến nơi còn cứng miệng, người đâu, nhét sầu riêng vào miệng nàng!"
Phong Hỏa Hỏa: "...."
"Hồ ly tinh?" Dương Tiểu Thảo khinh bỉ vô cùng: "Tính toán cái gì? Thần thoại cố sự hồ ly tinh thường đều là bị tiểu bạch kiểm câu dẫn, ta khổ tâm tạo nghệ, nhẫn nhục sống tạm bợ dưới thân tiểu di ngươi gần mười năm mới viết ra bộ 《 tiểu bạch kiểm tam thập lục thức 》 này, ngươi lại xem như giấy vệ sinh mà chùi đít, ngươi nói ngươi có đáng chết không?"
Phong Hỏa Hỏa hất tóc dài: "Trời ạ, đất ạ, nếu như ngươi cảm thấy ta ủy khuất, xin tuyết hãy rơi lớn hơn nữa, cọ rửa oan khuất cho ta!"
Vừa dứt lời, khắp bầu trời đang rơi xuống đại tuyết trong nháy mắt đình chỉ.
"A a a a." Dương Tiểu Thảo kéo dây cương ngửa mặt lên trời cười to, Phong Uyển Nhu cưỡi một con ngựa xích hồng sắc, nàng đầu tiên là cầm khuôn mặt của Dương Tiểu Thảo hôn một cái, lập tức lắc đầu nhìn Phong Hỏa Hỏa.
Dương Tiểu Thảo bật người thêm lời gièm pha: "Hỏa Hỏa nói nếu như hàm oan thì cho đại tuyết gia tăng, ai biết bật người tuyết ngừng rơi, Uyển Nhu, ngươi nói nên xử trí nàng như thế nào?"
Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Phong Hỏa Hỏa, đạm nhạt nói: "Lưu lại, làm bà đồng."
Dương Tiểu Thảo rơi té ngựa, Phong Hỏa Hỏa hóa đá.
* * * * * *
Thư phòng, Phong Uyển Nhu ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, Phong Hỏa Hỏa trong lòng run sợ đứng sau lưng nàng.
"Tiểu di, con...."
Phong Uyển Nhu xoay người nhìn dáng vẻ thê thê thảm thảm của Phong Hỏa Hỏa liền nở nụ cười, nàng bước lên vuốt tóc nàng: "Được rồi, hai người các ngươi đều là tiểu bại hoại, ai cũng đừng nói ai."
"A?" Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhướng mày, có chút nghịch ngợm nói: "Để ta đoán, con nhất định lại bởi vì Từ tổng mà đến thảo luận binh pháp gì đó với tiểu di mẹ, sau đó lại bởi vì chuyện này hai người nói chuyện khắc khẩu, cái miệng này của con, tiểu di mẹ con nhất định nói không lại con, cho nên mới vu oan cho con, có phải hay không?"
Phong Hỏa Hỏa nháy mắt kinh sợ, giờ khắc này, nàng thực sự có chút hiểu vì sao tiểu di mẹ phải cực lực đề cử ba mươi sáu thức cho nàng rồi.
"Vậy người còn.... Không đi họp nữa sao?" Phong Hỏa Hỏa nghi hoặc hỏi, Phong Uyển Nhu nhàn nhạt cười: "Tiểu di mẹ của con thân thể như vậy, ta làm sao yên tâm, nếu như nói lưu lại bồi nàng, nàng lại phiền muộn cộng thêm tự trách, vừa lúc theo chuyện của các người mà đẩy thuyền, nàng thỏa mãn không nói, còn sẽ không vì đó mà khó xử "."
".... Vì không làm tiểu di mẹ khó xử, người hi sinh cháu gái ruột?" Phong Hỏa Hỏa hấp mũi, cảm thấy thế giới này có chút tàn nhẫn.
"Được rồi, con cũng đừng giả vờ nữa: "Phong Uyển Nhu hiểu rõ lại mang theo một chút bất đắc dĩ nhìn Phong Hỏa Hỏa, thật không biết mấy năm nay vẫn luôn để nàng cùng với Tiểu Thảo là đúng hay là sai.
"Ta có cái này cho con."
"Cái gì?" Phong Hỏa Hỏa nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu đi đến tủ sách, từ tầng cao nhất móc ra một túi hồ sơ.
"Đây là cái gì?" Phong Hỏa Hỏa buồn bực nhìn Phong Uyển Nhu, tiểu di nàng còn có tổ chức ngầm?
Phong Uyển Nhu đạm đạm nhất tiếu: "Đây là tư liệu cơ bản của Phượng Nghi."
"A?" Phong Hỏa Hỏa kinh ngạc nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu gõ đầu nàng một cái: "Con a cái gì a? Phong gia một đời chỉ còn lại mình con, chuyện của con, tiểu di phải quan tâm."
"Khụ... Con biết, nhưng không đến mức bảo mật như vậy đi, nếu như không biết còn cho rằng Từ tổng là gián điệp đây." Phong Hỏa Hỏa cười nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu biểu tình nghiêm túc: "Ta đem thứ này cho con, là muốn cho con hảo hảo quý trọng nàng, không nên bởi vì một chút dao động nho nhỏ trong nội tâm