Editor: Thu Lệ
"Cẩn Niên!"
Chợt bừng tỉnh từ trong ác mộng, Thiệu Tư Hữu mạnh mẽ chống thân thể lên
bàn, sau một giây ánh mắt theo đã rõ ràng lại từ mông lung, nhẹ nhàng
thở phào nhẹ nhõm.
"Shit!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, Thiệu Tư
Hữu uống một hớp hết sạch cà phê đã nguội lạnh trên bàn, anh vậy mà lại
ngủ thiếp đi. Còn mơ thấy Cẩn Niên bị hành hạ trong một căn phòng tối
đen.
Đã hơn hai tháng trôi qua, đối phương cũng không gọi tới bất kỳ một cuộc điện thoại uy hiếp nào, điều này chứng tỏ, dự cảm lo lắng
ban đầu của anh đã trở thành sự thật. Loại cảm xúc bị đè nén trong lòng
này khiến anh cảm thấy bất lực.
"Cậu đã tỉnh rồi à?" Cửa bị đẩy
ra, Diệp Cẩn Nhiên đang bưng một ly sữa tươi đi tới, đặt trước mặt Thiệu Tư Hữu: "Trước tiên, cậu hãy uống nó đã, tôi có chút tin tức muốn nói
cho cậu biết."
Thiệu Tư Hữu lập tức bưng ly sữa tươi lên, ngửa
đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó thăm dò nhìn về phía Diệp Cẩn Nhiên,
Diệp Cẩn Nhiên than nhẹ trong lòng, ban đầu cô sợ Thiệu Tư Hữu sẽ là Nam Cung Minh Húc thứ hai, còn hết sức phản đối chuyện của
Niên Niên và cậu ta, mà bây giờ sau khi trải qua một thời gian dài, cô
đã xác định rõ ràng, người đàn ông này thật sự là yêu thương em gái cô
tha thiết.
"Đây là toàn bộ tư liệu bên Anh fax qua, đối với
chuyện này thái độ của Uy Nhĩ(Will) rất kỳ lạ." Đưa mấy tờ giấy ghi
chép rậm rạp chằng chịt chữ nhỏ trong tay cho Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn
Nhiên mở miệng nói: "Sáng sớm hôm nay, bên Hoắc Nhĩ Khắc đã gọi điện
thoại qua cho tôi, hình như là Will đã liên lạc với anh ta, chất vấn có
phải là do anh ta làm hay không, anh ta muốn giải thích trước mặt chúng
tôi."
"Ngay cả chúng ta cũng đoán ra Hoắc Nhĩ Khắc không thuộc
vào dạng tình nghi lớn, Will nhìn xa trông rộng, ông ta sẽ không làm
việc vô dụng." Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu lông mày. Hoắc Nhĩ Khắc nhất định
phải có được gia tộc Bố Nặc Tư, anh ta thật sự gấp gáp muốn giải thích
rõ với hai nhà Diệp – Thiệu, nhưng Will là người nắm quyền của gia tộc,
Hoắc Nhĩ Khắc ở ngoài sáng biết dưới tình huống này không chỉ có một
lần, mục đích sau lưng liền thay đổi đến khiến người ta nghĩ sâu xa.
"Qủa thật là có khả nghi giấu đầu lòi đuôi…" Diệp Cẩn Nhiên gật đầu một cái, "Với năng lực từng trải của Will, muốn xử lý chuyện này không chê vào
đâu được cũng không có gì là khó."
"Hoặc là, ông ta cố ý để cho
chúng ta tìm được chỗ sơ hở?" Trong ánh mắt thâm sâu của Thiệu Tư Hữu
xẹt qua một tia sáng loáng, cơ thể hơi nghiêng về phía sau, "Đẩy một số
người núp sau màn lên đầu sóng ngọn gió, nhờ vào đó thử thách năng lực
của bọn họ."
Anh từng có may mắn gặp được Lisa, mẹ của Niên Nhạc
Nhạc chính người thừa kế chuẩn mực đời trước của gia tộc Bố Nặc Tư. Từ
trong miệng bà, anh đã nghe được một số truyền thống của gia tộc
đó."Hoặc là, Will đã cố ý cho chúng ta một chút manh mối. . ."
Có điều gì đó nhanh chóng lóe qua bộ não, Thiệu Tư Hữu nhắm hai mắt lại, ngón giữa chuyển động qua lại cây bút ngòi vàng.
Diệp Cẩn Nhiên cũng im lặng đứng bên cạnh, không quấy rầy đến suy nghĩ của anh.
Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên.
"Alo, Ân Dao." Thiệu Tư Hữu nhanh chóng mở mắt ra nhận điện thoại, sau khi
nghe lời nói của đối phương, con ngươi liền ngưng tụ lại: "Được, tôi
biết rồi."
"Có tin tức?" Cúp điện thoại, Diệp Cẩn Nhiên lập tức hỏi.
"Sở Nhược mới vừa ngồi máy bay trực thăng đi Nhật Bản." Vắt áo khoác trên giá lên cánh tay, Thiệu Tư Hữu vừa đi vừa nói.
"Cậu muốn Nhật Bản?" Diệp Cẩn Nhiên hỏi, Thiệu Tư Hữu vẫn luôn hết sức chú ý vào mọi hành động của Sở Nhược, Sở Nhược đi Nhật Bản, cô trực tiếp cho
rằng Thiệu Tư Hữu cũng muốn đuổi theo Sở Nhược.
"Nhật Bản cũng
phải đi, nhưng không phải bây giờ." Thiệu Tư Hữu vẫn không dừng bước
chân, giải thích: "Bên Nhật Bản sẽ điều Lâm Thụy qua, nếu như có việc
cần, cậu ấy sẽ kịp thời liên lạc với chị, tôi sẽ đến gia tộc Bố Nặc Tư
tìm Will trước, xem ra chúng ta vẫn luôn bỏ quên một nhân vật mấu chốt."
"Được rồi!" Diệp Cẩn Nhiên ngẩn ra, ngay sau đó hiểu rõ gật đầu một cái, đi
theo phía sau đưa anh ra cửa, cô biết Thiệu Tư Hữu nhất định có lý do
của mình, đối với Niên Niên, nhất định sẽ lo lắng hơn bất kỳ kẻ nào.
"Vẫn là câu nói đó, chúng ta đều tin tưởng rằng Niên Niên nhất định sẽ
chăm sóc tốt cho bản thân mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, chính cậu cũng phải cẩn thận."
"Tôi hiểu rồi." Thiệu Tư Hữu gật đầu một cái, chính là vì Diệp Cẩn Niên nên anh phải cẩn thận mọi việc.
Đưa tay kéo cửa chính ra, Thiệu Tư Hữu đang muốn bước ra bỗng nhiên dừng
lại, có chút ngoài ý muốn nhìn Nam Cung Minh Húc đứng ngoài cửa đang
muốn nhấn chuông.
Một thân áo khoác màu đen, mái tóc ngắn xốc
xếch có vẻ có chút không hợp quy tắc, trong tròng mắt màu nâu mang theo
vài phần vội vàng khóa hai người:
"Thiệu Tư Hữu, có phải Cẩn Niên đã xảy ra chuyện rồi không?"
*
*
"Diệp Cẩn Niên, cô mang thai đúng không?" Sở Nhược ngăn cản ngoài cửa phòng
vệ sinh, bộ dạng chất vấn như hận không thể xông lên xé nát bộ mặt của
đối phương.
Diệp Cẩn Niên nhìn người phụ nữ có thân hình thon thả lại ăn nói to tiếng trước mắt, khuôn mặt đẹp đẽ đã bị ghen ghét vặn vẹo có chút dữ tợn, cặp mắt vẫn luôn mềm mỏng, trong như nước giờ phút này
đang gắt gao nhìn chằm chằm vào bụng cô, cô không khỏi lui về phía sau
một bước.
Trong lòng thầm buồn bực, bị Sở Nhược thấy hình ảnh
này, tiếp theo thật sự rất khó thu dọn rồi. Xoay người soi gương cắt tỉa mấy lọn tóc lần nữa, ngón tay quét dọc theo gương trang điểm không để
lại dấu vết nào.
"Đứa bé này của ai? Minh Húc sao? Hay là Thiệu
Tư Hữu hả?" Trong mắt của Sở Nhược, thái độ trầm mặc của Diệp Cẩn Niên
cũng đồng nghĩa với việc cô đã chấp nhận suy đoán của cô ta, cô ta
ttl/l'q,d muốn xông tới chất vấn cô nhưng lại bị Thành Minh sau lưng
mình kéo lại, vì vậy liền trút hết cơn giận lên người Tiểu Mai chạy tới
sau đó, lớn tiếng khiển trách: "Ngu ngốc, vô dụng, ngay cả cô ta mang
thai cũng không nhìn ra được, thật đúng là một phế vật!"
"Tôi. .
." Ánh mắt Tiểu Mai lập tức trợn thật to, không dám tin nhìn Diệp Cẩn
Niên đang đưa lưng về phía mình, cô chỉ biết gần đây cô Diệp rất tham
ngủ, sắc mặt không tốt nhưng lại không chịu cho bác sĩ khám. Nhưng cô
chưa từng mang thì làm sao biết được cái này chứ.
Có chút uất ức
cắn môi, tuy rằng trong lòng Tiểu Mai có căm giận đến mấy nhưng dưới tầm nhìn của Sở Nhược cũng không dám phát tác, rụt cổ một cái: "Cô Y
Đằng(Itou), là lỗi của tôi."
Y Đằng? Diệp Cẩn Niên nghe cách xưng hô này, ánh mắt giật giật, quả nhiên là giống với kết quả điều tra lúc
trước của Tư Hữu, thân phận thật sự của Sở Nhược chính là thiên kim tiểu thư đã sớm bị xoá sổ trong gia tộc Y Đằng.
"Hừ, chờ thiếu gia
trở lại thì tự đi lãnh phạt, tôi lười phải ra tay với cô." Sở Nhược
khinh thường hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không còn thấy khí độ dịu dàng lúc còn ở thành phố Kỳ Lâm, giống như một con Khổng Tước cao ngạo, khẽ
nâng cằm: "Bây giờ, lập tức đi ra ngoài mời bác sĩ tới đây."
"Vâng!" Tiểu Mai không cam lòng đồng ý một tiếng, nhìn Diệp Cẩn Niên một cái rồi xoay người chạy ra ngoài.
"Thật oai phong." Diệp Cẩn Niên xoay người, than thở nhìn Sở Nhược, "Nếu
không phải là do tôi nhớ khuôn mặt này rất rõ ràng, thì tôi còn tưởng
rằng đã nhận lầm người đấy."
"Đừng đánh trống lảng, chờ lát nữa
bác sĩ tới, thì cô và nghiệt chủng trong bụng cô sẽ không thể nào sống
sót được!" Sở Nhược cười lạnh, trong đôi mắt gần như muốn
toát ra lửa.
Nhưng Diệp Cẩn Niên chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, sửa sang xong dung mạo, liền
đi ngang qua người Sở Nhược, dự định tránh cô ta đi vào phòng ngủ.
Nhưng mới vừa đi vòng sát qua cô ta, chỉ nghe thấy một tiếng chất vấn bén nhọn truyền tới từ sau lưng Sở Nhược: "Em làm gì thế?"
Diệp Cẩn Niên sững sờ, xoay người liền nhìn thấy Thành Minh vững vàng nắm
lấy bàn tay đang vươn ra của Sở Nhược, mà tiếng nói vừa rỗi dĩ nhiên là
không phải nói với cô rồi.
"Nhược Nhược, trước khi chưa điều tra
rõ ràng mọi chuyện, em hãy tỉnh táo một chút." Thành Minh gắt gao kéo Sở Nhược còn đang muốn xông tới phía Diệp Cẩn Niên về, trong đáy mắt màu
xanh dương đều tràn đầy không đồng ý, thấp giọng nhắc nhở: "Nhanh nhất
thì ngày mai thiếu gia và phu nhân mới có thể trở về, có chuyện gì trước tiên hãy chờ thiếu gia trở về rồi hãy nói, em đừng hành động theo cảm
tính."
Đáy mắt Diệp Cẩn Niên chợt run lên, Sở Nhược lại dám làm
càn trên địa bàn của Flores như vậy, nếu mới vừa rồi Thành Minh không
ngăn cản cô ta thì tuyệt đối không có bất ngờ gì xảy ra khi đôi tay đó
nhất định sẽ đẩy lên người cô, cô ta muốn thừa dịp bản thân cô hành động bất tiện do bị thuốc khống chế, hãm hại cô mất đi đứa bé!
Một khi bác sĩ xác nhận cô thật sự mang thai, vậy thì có thể nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mà ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của Thành Minh là Flores sẽ không trở về trước ngày mai?
Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên chợt cười lên, nhìn Sở Nhược giãy giụa trong sự
kiềm cặp của Thành Minh: "Cô cứ như vậy mà khẳng định tôi mang thai?"
"Có phải hay không do chính bản thân cô tự hiểu!" Sở Nhược dừng động tác
lại, trên mặt lộ vẻ khinh thường với thái độ gắng gượng chống cự của
Diệp Cẩn Niên: "Cô đừng quên, cả hai đều đã là người từng có em bé . ."
"Đúng nha, thiếu chút nữa tôi đã quên mất, thì ra là cô Sở đây cũng là người
đã từng mang thai, đáng tiếc về sau lại không giữ được." Diệp Cẩn Niên
cắt đứt lời nói của Sở, nụ cười mang theo vài phần khiêu khích, nhẹ tay
đặt lên lên bụng mình: "Sao cô lại kích động như vậy, có phải cô đang
suy đoán xem trong lúc tôi và Nam Cung Minh Húc biến mất cả ngày trước
khi tôi bị bắt tới đây, đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Hèn
hạ!" Trong mắt Sở Nhược nhất thời ngưng tụ sát ý nồng đậm, "Nhất định
tôi sẽ khiến cô và tên nghiệt chủng này cùng nhau xuống địa ngục!"
"Nghiệt chủng?" Giống như lời nói của Sở Nhược hết sức buồn cười, độ cong khoé
môi Diệp Cẩn Niên càng thêm lớn, đưa ngón tay chỉ Thành Minh với sắc mặt nghiêm túc khó coi, hỏi ngược lại: "Vậy thì tôi nên gọi đứa bé trước
kia của các người như thế nào, con hoang sao?"
"Tao giết chết
mày!" Hai mắt Sở Nhược đỏ ngầu như máu vì tức giận, phát ra tiếng thét
điên cuồng, mà tin tức này hiển nhiên là một quả bom không nhẹ với Thành Minh, thế cho nên sức lực kiềm chặt Sở Nhược cũng buông lỏng vì khiếp
sợ, khiến Sở Nhược nhân cơ hội tránh thoát, giây kế tiếp liền vọt tới
trước mặt Diệp Cẩn Niên.
"Diệp Cẩn Niên, mày chết đi!"
*
Mùa đông nên trời nhanh tối, nhất là sâu trong núi lại càng tối nhanh hơn.
Ánh trời chiều còn sót lại phủ lên mặt tuyết màu trắng bạc tạo nên lớp
sa mỏng màu hồng, trải rộng ra xa, tạo thành một khung cảnh yên tĩnh
rộng rãi.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, Tiểu Mai vội vã dẫn theo
bác sĩ từ bên ngoài vào đã cảm thấy thật sự là quá yên tĩnh rồi, yên
tĩnh đến kỳ lạ.
Tuy rằng sáng nay, thiếu gia, phu nhân và tiểu
thư đã ra khỏi cửa rồi, nhưng cũng không nên yên tĩnh như vậy chứ. Ít
nhất, sao cô tiểu thư Y Đằng đó mới vừa trở lại đã ầm ĩ không được an
bình, bỗng dưng lại hiền lành như vậy?
Có chút lo lắng nhìn lên lầu, chỉ mong cô Diệp sẽ không nhận thiệt thòi nào từ trong tay cô ta.
"Bác sĩ Lane, mời đi hướng này." Tiểu Mai rất có trách nhiệm dẫn người đàn
ông phía sau đi lên lầu, đến bây giờ cô vẫn không tin cô Diệp có bầu,
mỗi ngày cô đều ở chung với cô ấy, tại sao lại không nhìn ra, thế mà
tiểu thư Y Đằng vừa mới xuất hiện lại có thể nhận ra chứ?
Nghĩ
đến Sở Nhược, trong lòng Tiểu Mai hung hăng khinh bỉ cô ta một trận, rõ
ràng thật sự rất ngang ngược hống hách, còn cố tình thích giả dạng làm
dáng vẻ uất ức, yếu đuối, còn ỷ vào sự cưng chiều của Thành Minh mà
hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì. Tên Thành Minh đó nhất định
đã bị cận rất cao .
Cáo mượn oai hùm, một ngày nào đó sẽ bị người ta dạy dỗ một trận rất thảm. Tiểu Mai hận hận nghĩ.
Vừa ngẩng đầu, Tiểu Mai nhìn thấy cửa phòng Diệp Cẩn Niên đột nhiên mở ra,
có hai bóng người đi ra từ bên trong, chính xác mà nói là ba.
Điều khiến cô không thể tưởng tượng được chính là, chuyện báo ứng vừa rồi cô vẫn luôn suy nghĩ đã ứng nghiệm trên người tiểu thư Y Đằng nhanh như
vậy, cô không khỏi ngây ngốc nhìn mấy người đi ra từ bên trong, mà bác
sĩ sau lưng cô càng khoa trương kêu một tiếng, sau đó ngậm miệng lại
dưới ánh mắt tàn nhẫn của Thành Minh.
"Anh rất thông minh." Diệp
Cẩn Niên cười liếc mắt nhìn Thành Minh một cái, nếu bác sĩ đó mà tiếp
tục ầm ĩ nữa, cô cũng không ngại thưởng thêm mấy hoa văn bằng dao trên
cổ cho Sở Nhược.
"Cô Diệp, cô không có khả năng đi ra ngoài, chỉ
cần cô chịu buông Sở Nhược ra, tôi có thể bảo đảm chuyện vừa rồi tuyệt
đối sẽ không xảy ra nữa." Thành Minh nhíu lông mày, vững bước đi theo
phía sau Diệp Cẩn Niên và Sở Nhược, trầm giọng nói.
Tất cả xảy ra quá nhanh cũng quá đột nhiên.