Anh ta thừa nhận, là
anh ta cố ý buông lỏng kiềm cặp Sở Nhược khi Diệp Cẩn Niên nói đến
chuyện đứa nhỏ. Tin rằng không một ai có thể nghe người khác nói đứa nhỏ của mình là con hoang mà có thể giữ bình tĩnh được, anh ta cũng giống
vậy.
Cho nên anh ta cố ý buông Sở Nhược ra, dĩ nhiên anh ta cũng
có chừng mực sẽ bảo đảm sinh mạng của Diệp Cẩn Niên được an toàn, ít
nhất trước khi thiếu gia ra lệnh, cô vẫn không thể chết.
Vậy mà
chẳng ai nghĩ tới, Diệp Cẩn Niên có thể giữ chặt Sở Nhược trong vòng mấy giây ngắn ngủi, không chỉ có như thế, còn thuận tiện lấy đi cây súng
đang giắt trên eo cô ta, sau đó tỉnh táo nói ‘xin tránh ra’ với anh ta.
Đây cũng là lần đầu tiên Thành Minh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Diệp Cẩn Niên.
So với lúc cô vừa mới tới đây, hiện giờ cô đã gầy đi không ít, khuôn mặt
khéo léo, da trắng nõn, cằm thật nhọn, màu sắc của đôi môi cũng rất
nhạt, phác hoạ lên một hình cung nhàn nhạt. Mắt cô rất đẹp, trong suốt,
óng ánh như Hắc Diệu Thạch, rất giống với Linda, nhưng so với cô ấy thì Diệp Cẩn Niên lại nhiều hơn mấy phần thần thái, tự tin, lưu loát, lộng
lẫy và bất tuân, giờ phút này cô đang nhìn anh ta với vẻ mặt mang theo
mấy phần khiêu khích, hoàn toàn phơi bày hơi thở tươi mát ẩn giấu phía
trong ra bên ngoài, có loại khí phách thu hút tầm mắt của người khác.
Trước đó, anh ta chỉ biết cô là một nhiệm vụ anh ta cần hoàn thành, là tình
địch đã bị Sở Nhược nhanh chóng giết đi, là tiểu thư nhà họ Diệp bị
thiếu gia chán ghét hay nói chính xác hơn là ghen tỵ.
Trong
khoảng thời gian hai tháng bị giam lỏng trong biệt thự, cô vẫn luôn rất
an tĩnh, bất kể là Lynda khiêu khích gây khó khăn, hay bị thiếu gia cho
thuốc vào thức ăn, cô đều rất bình tĩnh tiếp nhận, khiến anh ta cho rằng cô là một người phụ nữ thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Bây giờ nhìn lại, đây chẳng qua chỉ là một biểu hiện giả tạo.
Từ động tác giữ chặt Sở Nhược gọn gàng linh mà xem, cô hoàn toàn không bị
thuốc khống chế, mà giờ phút này đang kề lưỡi dao trên động mạch chủ của Sở Nhược, đúng lúc có thể nghiệm chứng rằng mấy tháng qua cô chưa từng
an phận.
Có lẽ anh ta có thể hiểu nguyên nhân mà Nam Cung Minh Húc và Thiệu Tư Hữu vẫn một mực chung tình với cô rồi.
Đối với ánh mắt quan sát và đánh giá tỉ mỉ của Thành Minh, Diệp Cẩn Niên
cũng không tính để ý tới, lưỡi dao kề sát trên động mạch của Sở Nhược,
từ từ đi xuống cầu thang từng bước một, mỗi đi một bước, Tiểu Mai và bác sĩ đó lại rất tự giác lui về phía sau nhường một bước.
Lòng bàn
tay có chút dinh dính, là do dính phải máu của Sở Nhược. Mỗi lần Sở
Nhược có động tác nào đó không thành thật, cũng sẽ bị Diệp Cẩn Niên cứa
một dao không chút lưu tình, trên chiếc cổ thon dài trắng nõn đã bị lưỡi dao ‘vẽ’ nên bốn năm vết thương chồng chất.
Thật ra thì trong khoảng thời gian không ra khỏi biệt thự được, Diệp Cẩn Niên vẫn chưa từng rảnh rỗi.
Kể từ lúc thức ăn bị hạ độc, Verney đã buông lỏng việc giám thị cô rất
nhiều, cô từng thừa dịp Lynda cùng dì Vãn đi dạo trong vườn hoa đã lẻn
vào phòng của cô ta để tìm kiếm công cụ có thể liên lạc với bên ngoài,
nhưng dĩ nhiên là Flores độc ác không cho cô cơ hội, trong phòng Lynda
chẳng có gì cả.
Nhưng mà cũng không thể nói là không thu hoạch
được gì, nói thí dụ như, lưỡi dao sắc bén đang chống đỡ trên cổ Sở Nhược giờ phút này.
Ngày đó Diệp Cẩn Niên lấy đi một con dao cạo lông
mày, sau đó giấu nó dọc theo khe hẹp phía sau chiếc gương trong phòng vệ sinh, đề phòng ngộ nhỡ.
Nếu không có nó, giờ phút này Diệp Cẩn
Niên không thể nắm chắt sẽ khiêu khích Sở Nhược và sau đó sẽ chế ngự cô
ta, còn có thể lấy đi cây súng trên eo cô ta.
"Cô Diệp, tin rằng
trải qua hai tháng này cô cũng rất rõ ràng, thiếu gia vẫn không làm cô
bị thương, chuyện vừa rồi chỉ là trường hợp ngoài ý muốn, tôi có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau." Theo sát Diệp Cẩn Niên đi xuống
lầu, Thành Minh lại lặp lại lần nữa.
Một màn thành khẩn như vậy, chỉ đổi lấy nụ cười lạnh của Diệp Cẩn Niên. Lại còn có lần sau nữa?
Nếu vừa rồi không có hành động đẩy cô của Sở Nhược, chỉ sợ bản thân cô cũng sẽ không cố ý chọc giận Sở Nhược, để cho cô ta tự chui đầu vào lưới.
Nơi này là địa bàn của Flores, cô vẫn chưa ngốc đến mức không biết lượng sức mình như thế.
Nhưng cũng chính nhờ động tác này, khiến Diệp
Cẩn Niên rõ ràng ý thức được tuy rằng lần này Sở Nhược không được như ý
muốn, đợi đến khi bác sĩ xác nhận cô mang thai của, Sở Nhược nhất định
sẽ không bỏ qua cô và đứa bé. Người ta là dao thớt, còn cô là cá, khi cô không nhìn thấy Thành Minh cố ý buông lỏng Sở Nhược, muốn để mặc cho Sở Nhược đối phó cô sao.
Sở Nhược và cô đã sớm là một khuất mắc
không thể mở ra, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô, cũng đồng nghĩa như vậy,
cô cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Ép buộc Sở Nhược lui về
phía sau, từ trong phòng ra đến sân vườn, Thành Minh cũng hết sức đi
theo không rời một bước, sau lưng còn có tiểu Mai và người bác sĩ đó.
"Cô Diệp, bất kể như thế nào cô cũng không thể đi ra ngoài." Thành Minh lại tiến lên một bước: "Sở Nhược không có năng lực lớn như vậy để cho bọn
họ thả cô rời đi, thiếu gia vẫn sẽ đưa cô trở về."
"Ha ha." Diệp
Cẩn Niên không nhịn được cười ra tiếng, quả nhiên mỗi thành viên trong
nhà Bố Nặc Tư đều là cao thủ nói láo không đỏ mặt nha, Flores mà thả cô
về mới là lạ. Sức lực trên ngón tay sâu hơn lần nữa, đồng thời trên cổ
Sở Nhược lại nhiều hơn một vết máu, dòng máu sềnh sệch chảy xuống theo
cổ tay của cô, mùi vị ngai ngái khiến cô muốn nôn mửa, Diệp Cẩn Niên
không bất ngờ khi bắt được vẻ tức giận trong đáy mắt Thành Minh.
Sở Nhược không thể, nhưng không phải là Thành Minh không thể.
Diệp Cẩn Niên rất rõ ràng lúc này có bao nhiêu tia bức xạ đang nhắm vào
mình, nhưng chỉ cần Thành Minh không mở miệng thì cô tuyệt đối có thể an toàn. Flores không có ở đây, Thành Minh chính là người có địa vị cao
nhất trong ngôi biệt thự này. Mà chỉ cần có Sở Nhược vẫn còn ở trong tay cô, Thành Minh sẽ không mở miệng được.
Thay vì ở ngồi chờ chết ở đây, cô thà đánh cuộc một lần, đánh cuộc Thành Minh không bỏ được Sở Nhược.
Một tay giữ lưỡi dao, một cái tay khác nhắm họng súng về phía tia bức xạ cô vô cùng quen thuộc, dùng khoảng chừng bốn viên đạn đã giải quyết xong
cơ quan bức xạ ẩn núp trong bóng tối, sau khi tiếng súng bén nhọn vang
lên, mấy phương hướng đều bốc lên những luồng khói đen.
Cô không
sợ tiếng súng vang lên sẽ khiến ai đó chú ý, sau hai tháng quan sát,
Diệp Cẩn Niên đã có thể xác định, trong ngôi biệt thự này, ngoại trừ dì
Vãn, Lynda và bản thân cô là người thì cũng chỉ còn lại có mấy con cá
vàng trong hồ cá, những thứ bảo vệ an toàn khác, đều là được điều khiển
từ xa qua máy tính.
Dĩ nhiên, từ lúc cô ép buộc Sở Nhược đi ra
biệt thự này trở đi, cũng đã bị người bên kia phát hiện, cho nên bây
giờ, việc Diệp Cẩn Niên cần phải làm là nhất định phải rời đi trước khi
bọn họ chạy tới đây.
Ở nhà họ Diệp, chỗ nhà để xe ở ngay hướng Tây Nam của biệt thự, ở đây cũng giống như vậy.
Nơi này hoàn toàn có thể được xưng tụng là một nơi làm giả theo nhà họ Diệp đẳng cấp cao, không chỉ có kết cấu kiến trúc tương tự, mà ngay cả những thứ vụn vặt nhỏ bé cũng đều muốn tốt hơn, nói ví dụ như chiếc Piano
thuỷ tinh ở góc tường, khi còn bé cô nghịch ngợm khắc chữ lên, tất cả
đều là không sai chút nào.
Cũng bởi vì như thế, Diệp Cẩn Niên mới có thể rất tự tin rằng cô có thể tìm được chìa khóa xe ở đâu. Mà cả
đoạn đường này, cô nhìn như rất tùy ý hủy diệt cơ quan bức xạ bốn phía,
nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, tất cả đều vừa vặn bao trùm cả đoạn đường
từ nhà để xe ra tới cửa.
Chỉ là, khi nắm chiếc chìa khóa lạnh lẽo trong tay, Diệp Cẩn Niên chợt ý thức được, tất cả những chuyện này đã
quá thuận lợi rồi. Lấy được thành công quá mức dễ dàng, rất có thể biến
thành một cuộc âm mưu có thiết
kế trước.
Trong súng của Sở Nhược
trong không nhiều không ít chỉ có 4 viên đạn, vừa lúc có thể phá huỷ tất cả xạ tuyến trên đoạn đường này, khiến cô không còn dư ra một viên nào
để làm tổn thương người.
Trong nhà để xe chỉ có một chiếc xe cho
nên chìa khóa cũng chỉ có một, không cần cô phí thời gian đi phân biệt
chìa khoá này thuộc về chiếc xe nào.
Còn có người bác sĩ đó.
Mỗi một bác sĩ của gia tộc Bố Nặc Tư thuốc đều phải trải qua huấn luyện
tinh anh đặc biệt, với tư cách và năng lực của bọn họ, đều khó có khả
năng nhìn thấy bắt có mà không khống chế được lớn tiếng thét to, mà
tiếng vừa rồi đó không giống như hoảng sợ, ngược lại càng giống như là
một ám hiệu, ám hiệu bắt đầu hành động.
Cho dù Thành Minh thật
quan tâm đến Sở Nhược mà không tiếc tất cả, thì anh ta cũng nên hiểu một đạo lý, nếu để cho cô chạy, Sở Nhược sẽ bị chết thảm hại hơn trên tay
của Flores, anh ta cũng giống vậy.
Mà câu nói ‘Nhanh nhất ngày
mai thiếu gia và phu nhân mới trở về’ lúc đầu của Thành Minh, rất rõ
ràng là kích thích cô nhất định phải động thủ.
Giả thiết Flores
và dì Vãn đều không ở đây, thì hai người có thể ra lệnh chính là Sở
Nhược và Thành Minh, cô không thể nào ngồi chờ Sở Nhược muốn làm gì thì
làm. Kiềm chế Sở Nhược rồi đến rời đi, đây là phản ứng kích động theo
bản năng của một người làm mẹ.
Bỗng dưng Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu
lên nhìn Thành Minh, khi đụng phải chút lo lắng trong mắt anh ta đồng
thời đáy lòng cô cũng chợt lạnh.
Quả nhiên. . .
Trong đầu
nháy mắt trống rỗng, thân thể cũng lần đầu tiên có phản ứng với trận
biến cố này. Vốn dĩ động tác đang đến gần chiếc xe bỗng nhiên chuyển một cái, hai tay đồng thời đẩy Sở Nhược ra.
Đoàn——
Cùng thời
khắc đó cũng vang lên tiếng đạn bắn vào thân xe, Diệp Cẩn Niên xoay
người vọt đến sau xe, một bóng dáng đang đi vào từ ngoài nhà để xe, đã
nghiệm chứng ất cả hoài nghi của cô.
Flores.
Áo khoác màu
xanh dương, mái tóc ngắn màu vàng kim, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo
nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt màu xanh dương khóa chặt Diệp Cẩn Niên đi ra
từ sau xe, giọng nói lại mang theo mấy phần thưởng thức, khen: "Rất
thông minh."
Diệp Cẩn Niên ném khẩu súng đã không còn đạn trong
tay lên mặt đất, cười giễu cợt. Mỗi một bước đều tính toán rất tỉ mỉ, từ chuyện để Sở Nhược đi vào khiêu khích đến chuyện Thành Minh vô tình
nhắc nhở, rồi lại đến mọi chuyện sau đó. Trừ Sở Nhược, Tiểu Mai, Thành
Minh, bác sĩ, tất cả đều là diễn viên tốt. Mà Sở Nhược bị cô khống chế
trong tay, cũng chỉ là một con cờ đáng buồn, phương hướng bắn tới của
viên đạn đó, rõ ràng chính là muốn một phát bắn chết cô ta!
Lúc
này, Sở Nhược vẫn còn duy trì dáng vẻ bị cô đẩy ra sau ngã nhào trên
đất, ánh mắt cũng không thể tin nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thành Minh, khiếp sợ, chợt hiểu, đau đớn.
Diệp Cẩn Niên đùa cợt cong môi,
rốt cuộc cô ta cũng nếm được cảm giác bị vứt bỏ vô tình, mùi vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục rồi.
Cảm nhận được tầm mắt của Sở
Nhược, Thành Minh khẽ nghiêng mặt không nhìn vào ánh mắt chất vấn của cô ta, cung kính đi tới bên cạnh Flores: "Thiếu . . Gia."
Phía sau mỗi một chữ gọi ra là một nắm đấm mạnh mẽ vung xuống.
Vẫn duy trì tư thế đứng yên kính cẩn, Thành Minh hơi cúi đầu không nhúc
nhích, khóe miệng rịn ra tia máu, cam nguyện tiếp nhận trừng phạt của
Flores, gò má anh ta bị chiếc nhẫn trên ngón tay Flores vạch ra một vết
thương thật dài.
"Đáng tiếc cho chiếc xe của tôi." Flores liếc
nhìn chiếc xe yêu thích bị lõm xuống do trúng một viên đạn, tròng mắt
màu xanh dương quét qua Thành Minh mang theo vài phần cảnh cáo. Theo sắp xếp lúc trước của ông ta, một phát súng này nên do Thành Minh động thủ, nhưng bởi vì anh ta không nhẫn tâm ra tay với Sở Nhược nên suýt nữa đã
phá hỏng kế hoạch.
"Cô Diệp có thai, thật sự là một tin tốt rất
vui mừng." Flores Cảnh cáo nhìn Thành Minh một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, con mắt màu xanh dương vẫn khoá chặt bụng cô như cũ. Lúc đầu, trong kế hoạch chỉ lợi dụng mẫu thuẫn giữa Sở Nhược và Diệp Cẩn
Niên, không ngờ Diệp Cẩn Niên lại mang thai.
"Flores, rốt cuộc
ông muốn làm gì?" Nếu như đã đi tới bước này, ai cũng không cần thiết
phải khách sáo dối trá nữa, Diệp Cẩn Niên tựa vào trên xe, lạnh lùng
hỏi.
"Điều tôi muốn rất nhiều, cô Diệp bằng lòng cho?" Flores
cười khẽ, nụ cười không đạt đến đáy mắt màu xanh dương, "Trước đó tôi
chỉ muốn cô Diệp ở lại làm bạn với dì Vãn, nhưng cô Diệp lại không chịu
nể mặt, nếu như tôi nói muốn đứa bé của cô Diệp, cô Diệp sẽ đồng ý sao?"
"Một đứa bé chưa thành hình, không có tác dụng gì với ông cả."
"Tạm thời không có, nhưng nếu nuôi lớn đứa bé của cô Diệp, sau đó để nó thừa kế tài sản của cha nó, cũng là một chuyện rất thú vị, nhưng điều kiện
tiên quyết là cha của đứa nhỏ này đã chết rồi."
Diệp Cẩn Niên
không nói gì, nhíu mày nhìn nụ cười sáng ngời trên khuôn mặt Flores,
phân tích ý tứ của ông ta. Không phải là bị những lời nói không có dinh
dưỡng vô căn cứ trong miệng ông ta hù doạ, mà là rõ ràng có khả năng
không xảy ra, nhưng Flores lại cứ muốn nói vào lúc này, tình hình này
giống như. . . Là đang kéo dài thời gian và chờ đợi cái gì đó.
Chờ đợi? Diệp Cẩn Niên nhăn mày lại.
"Cô Diệp. . ."
"Thiếu gia!" Ngay lúc Flores đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, Thành Minh chợt
tiến lên ngắt lời ông ta, cúi xuống nói câu gì đó với ông ta, khiến sắc
mặt Flores chợt biến, ánh mắt hung ác nham hiểm của ông ta có chút không cam lòng xẹt qua cửa hông đang đóng thật chặt, cuối cùng, từ trong khoé môi mím chặt bật ra một chữ: "Đi."
"Dạ!" Thành Minh cung kính
trả lời, đỡ Sở Nhược trước sau vẫn trừng mắt nhìn anh đi theo Flores sải bước đi ra ngoài, đi ngang qua bên cạnh Tiểu Mai thì nhỏ giọng dặn dò
cô một câu gì đó.
Chờ ba người rời đi, Tiểu Mai đi tới bên cạnh
Diệp Cẩn Niên, mỉm cười: "Cô Diệp, mời cô trở về." Nói xong, đi tới bên
cạnh Diệp Cẩn Niên, dìu cô đi về phía cửa nhà để xe.
Đối với sức
lực có chút cưỡng chế của Tiểu Mai, Diệp Cẩn Niên cũng không cảm thấy
bất ngờ, từ lúc mới bắt đầu cô đã biết, Flores sắp xếp người bên cạnh
cô, bên ngoài không thể nào đơn giản và vô tội như vậy. Nhưng sắp đến
cửa thì Diệp Cẩn Niên vẫn không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa hông mà Flores mới vừa chú ý tới.
Chắc chắn không phải là ảo giác, trong lúc Flores rời khỏi nhà để xe, cô xác định nơi đó còn truyền đến một tiếng động nhỏ.
Nơi đó, đang che giấu một người.