Edit by Mon
Lâm Kiều Kiều vào phòng đóng cửa lại, bò lên giường, vùi cả người trong ổ chăn. Nhớ lại chuyện vừa rồi gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, rồi bật ra một tiếng thở dài.
Trương Quốc Dương thấy quần của mình đã ướt dầm dề, trong lòng vui như hoa nở. Mặt trên đũng quần dính không ít tinh dịch còn có mật dịch con dâu để lại, cảm giác vừa rồi sung sướng đến khó tả.
Sau khi kết hôn, ông toàn ở bộ đội, đến lúc trở về thì vợ mắc bệnh, mười mấy năm qua ông không chạm vào phụ nữ.
Tâm tình Trương Quốc Dương lúc này thật tốt lại đan xen một chút bất an. Tuy lúc nãy Kiều Kiều không cự tuyệt, nhưng không biết về sau con bé có hối hận không?
Mắt thấy đã đến trưa mà Lâm Kiều Kiều còn chưa xuống, ông lên lầu mở cửa phòng cô, thấy cô không tức giận, tâm trạng đang căng thẳng liền trở nên thoải mái.
Ông mở miệng hỏi cô muốn ăn gì, Lâm Kiều Kiều ngượng ngùng nói ra vài món ăn.
"Kiều Kiều, con ngồi trong phòng suốt một buổi trưa, đi ra ngoài một chút đi, cứ ở một chỗ cũng không tốt."
Lâm Kiều Kiều vâng một tiếng, sau đó cùng ba chồng xuống lầu.
Nhìn ba chồng bận rộn trong phòng bếp, cô hỏi ông có cần cô giúp hay không, Trương Quốc Dương bảo cô an tâm chờ ông.
Lúc ăn cơm, Trương Quốc Dương thường hay gắp đồ ăn bỏ vào chén cô. Lâm Kiều Kiều không cự tuyệt, vùi đầu ăn cơm.
Trương Quốc Dương hoàn toàn yên lòng, Kiều Kiều không trách ông, làm ông nhịn không được bật cười ha ha.
"Ba, ba đang cười cái gì?"
"Ba đang vui."
Bị ánh mắt ái muội của ba chồng quét qua, Lâm Kiều Kiều cúi đầu tiếp tục chiến đấu với bữa cơm.
Mùa hè khô nóng, hoa hồng trong khuôn viên đã sớm rũ xuống. Buổi tối, khoảng không rộng lớn trải đầy sao, hoa hồng trở lại sắc thái vốn có của nó.
Bên trong hoa viên của biệt thự, ba chồng con dâu hai người ngồi trên ghế dài cùng nhau trò chuyện. Hoa viên bị bốn bức tường vây lấy, chỉ nghe thấy thanh âm nồng hậu của đàn ông hòa với tiếng cười vang lên như chuông bạc của thiếu nữ.
Khi nãy vừa ăn cơm xong, Trương Quốc Dương thấy trời đã tối đen, nhưng con dâu vẫn còn ngồi ở bên ngoài, nên