Edit by Mon
Lâm Kiều Kiều bị ban chồng đánh thức.
Trương Quốc Dương thấy đã đến trưa mà con dâu vẫn chưa dậy, liền gọi cô dậy để tỉnh táo một chút, rồi ăn cơm trưa.
Lâm Kiều Kiều thấy trên bàn có một ít mẻ đài sen. Trương Quốc Dương thấy con dâu có hứng thú với hạt sen, ông lột vài hạt đút cho cô ăn.
Hôm qua, người nhà ông chú chiêu đãi bọn họ cả một ngày, hôm nay bọn họ đều đi làm. Người trong thôn thường có rất nhiều việc để làm. Chỉ có mấy người phụ nữ trung niên rảnh rỗi quán xuyến nhà cửa.
Vợ Trương Quốc Dương đã qua đời, con dâu không phải người địa phương, cho nên không cần lo lắng có người đột ngột chạy tới, cửa đã được đóng kín, chuyện thân mật giữa hai người không gây ra tị hiềm gì.
Trương Quốc Dương ôm Lâm Kiều Kiều ngồi trên bàn ăn, trong phòng bật điều hòa, hai người đút đồ ăn cho nhau. Đôi khi ba chồng còn giành lấy đồ ăn trong miệng cô.
"Kiều Kiều, tối hôm qua ba thấy rất thỏa mãn, cảm ơn con."
"Lão hư hỏng, không cho nói."
Lâm Kiều Kiều không còn khí thế như đêm qua, cô biến thành thiếu nữ ngượng ngùng rút vào ngực ba chồng.
"Thiệt đó, Kiều Kiều, mấy ngày qua ba rất thỏa mãn. Không giống như trước kia chờ từng ngày trôi qua, sau đó chết đi. Bây giờ con là vướng bận của ba."
"Vậy thì ba phải chăm sóc bản thân cho tốt, sống thật lâu để chăm sóc con. Nếu không có ba, không chừng con sẽ cho con trai ba đội nón xanh."
"Đừng có hòng, nghĩ đến con và Đào Tử ở bên nhau ba đã không chịu nỗi. Con mà cùng người khác, ba sẽ nổi điên."
"Con nói vậy đó, ba phải lo cho mình, mới có thể gặp được con."
Thời điểm Trương Đào gọi điện đến hỏi thăm vợ mình, tiểu huyệt của Lâm Kiều Kiều đang bị ba chồng đâm thọc, cô chỉ có thể hàm hồ nói chuyện.
"Ông xã... Em buồn ngủ quá...Anh đánh thức em..."
"Mới hai ngày mà đã quen rồi sao? Em và ba chừng nào