Edit by Mon
Thời tiết dần trở lạnh, hai người đã ở nông thôn được hai mươi ngày. Buổi sáng và tối lạnh lẽo hơn nhiều.
Mấy ngày nay ngoại trừ mấy buổi tiệc hoặc tán chuyện, Trương Quốc Dương luôn ở nhà, ban ngày không có việc gì làm hôn hít con dâu nhà mình. Buổi tối đương nhiên là bạch bạch bạch, cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Mùa thu đã đến, ngày trở về thành phố không còn xa. Trương Quốc Dương thở dài, những ngày được cùng con dâu lăn lộn như vậy sẽ rất hiếm.
Hôm nay là sinh nhật bảy mươi tuổi của ông chú, hai người chuẩn bị qua tham dự buổi tiệc sinh nhật.
Hơn phân nửa người trong thôn đến dự tiệc, còn chuẩn bị cả sân khấu, phía dưới bày biện rất nhiều ghế. Sân trước và sau đều được che lều.
Lâm Kiều Kiều và mấy người chị họ em họ bận rộn tới lui, nấu nước pha trà, tiếp đãi khách, quét tước nhà cửa.
Vốn dĩ dựa theo tập tục, Lâm Kiều Kiều không cần đến đây phụ giúp, bởi vì những gia đình trong thôn thường tự giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là những người thân thích. Nhưng thân phận của cô lại khác, khi Lâm Kiều Kiều lễ phép đưa ra đề nghị, liền bị ông chú từ chối, bảo cô đứng một bên chơi là được, đừng đụng vào việc gì.
Điều này làm cho sắc mặt Lâm Kiều Kiều trầm xuống, cô không phải đứa bé, sao có thể không biết phép tắc như vậy?
Trương Quốc Dương cũng tất bật bận rộn không kém, người biết viết thư pháp trong thôn không nhiều. Nhưng ông là một trong những người ít ỏi đó.
Nét chữ ông viết ra thật sự rất đẹp, trước kia người nào trong thôn mở tiệc rượu thường nhờ ông viết lễ phổ.
Ông đã trở lại, nhiệm vụ này đương nhiên là giao cho ông.
Tiệc rượu của người thôn quê coi niềm vui là chính, họ không coi trọng tiền biếu.
Việc Trương Quốc Dương xây nhà mới cũng là một dịp để mở tiệc, nhưng hai cha con đều cảm thấy không cần thiết.
Trương Đào vừa kết hôn, bà Trương mất, mở tiệc hai lần đã đủ làm phiền người khác, mở quá nhiều sẽ bị ghét bỏ.
Trên