“Vâng, chị Linda.” Thở phào một hơi, lễ tân như trút được gánh nặng.
“Cô ấy đâu rồi?” Lục Chinh nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ dò hỏi.
“Lục Tổng tới không đúng lúc rồi, hôm nay Đàm Tổng nghỉ phép, không tới công ty.”
Rời khỏi Thịnh Mậu, người đàn ông lái xe về Lục Thị, dọc đường đi, ấn đường chưa từng giãn ra một chút nào.
“Boss, đây là lộ trình cuộc họp hợp tác chiều nay, còn có cả tài liệu về sản phẩm mà bên đối phương gửi tới, ngoài ra, CEO của tập đoàn Thâm Nghiệp vừa gửi điện báo…”
Lời còn chưa nói xong đã cảm nhận được khí áp lạnh buốt quấn chặt lấy người mình, Trần Khải lập tức im bặt, ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát thái độ của Lục Chinh.
Rồi! Mày nhíu chặt, môi mỏng mím lại.
Tổ tông này lại tức giận gì nữa vậy.
Mệnh của trợ lý như anh ta… khổ quá!
Lục Chinh đi vào văn phòng, Trần Khải căng da đầu đuổi theo,
“Ngồi.” Chỉ vào ghế xoay bằng da đối diện.
Trần Khải cười gượng: “Không cần, không cần ạ, những gì cần báo cáo tôi cũng báo cáo xong rồi, tôi ra ngoài trước đây…”
“Không vội, tôi có việc hỏi cậu.”
“…” Toi rồi.
Đột nhiên sinh ra một dự cảm chẳng lành.
“Ngồi.”
“… Vâng.” Thực ra trong lòng Trần Khải đang từ chối dữ dội.
Lục Chinh, “Diễn đàn lần trước cậu đề cử cho tôi vô dụng.”
Trần Khải: “…”
Lục Chinh, “Cho dù là bóng bay hay hoa hồng thì cô ấy đều không thích.
Cậu làm tôi quá mất mặt.” Giọng nặng nề, mang theo sự nghiêm túc.
Trần Khải: “…” Tuy ngài là Boss nhưng không thể đổ lỗi cho tôi như vậy chứ?
Lục Chinh: “Giờ tôi cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội.”
Trần Khải: “Sao?”
Lục Chinh: “Cô ấy nói muốn xem biểu hiện của tôi, thế là có ý gì?”
Trần Khải, “Phụ nữ khi nói mấy lời này thường là muốn đàn ông bỏ tiền ra cho mình.” Mua đồ trang sức, hàng hiệu linh tinh các kiểu.
Mắt Lục Chinh lạnh buốt, giọng nghiêm nghị: “Cô ấy không thiếu tiền.”
“Thế nên, hẳn là muốn khảo sát tâm ý của anh.” Trần Khải gật đầu như đúng rồi.
“Tâm ý? Tâm ý gì?”
“Đương nhiên là thành ý muốn níu kéo trái tim cô ấy và tiếp tục đoạn tình cảm này rồi.” Tim có rồi, ý cũng đã có, còn gì nữa chứ.
Trần Khải âm thầm cảm ơn thầy giáo dạy văn cấp ba của mình đã dạy cho anh ta kỹ năng đoán chữ và giải thích.
Sắc mặt Lục Chinh hơi mềm xuống, hiển nhiên khá tán đồng với cách lý giải này của Trần Khải.
“Vậy tiếp theo tôi nên làm như thế nào?”
“Để Đàm Tổng nhìn thấy quyết tâm và thành ý của anh thôi.”
“Làm sao để cô ấy có thể nhìn thấy?”
Trần Khải nghĩ một chút rồi trịnh trọng đáp: “Không tiếc hết thảy, gãi đúng chỗ ngứa.
Đương nhiên, trước đó, anh phải biết rõ chỗ ngứa đó của Đàm Tổng là gì.”
Người đàn ông xoa cằm, mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Chỗ ngứa?
Tiền, cô ấy không thiếu; quyền, hiện giờ anh đã thoát ly khỏi quân đội, cũng chẳng thể nào cho được.
Sắc? Hình như khá hấp dẫn.
Nhớ rõ là trước kia cô ấy thích nhất khuôn mặt này của anh, còn có thể lực vận động không thể miêu tả nào đó nữa.
Tròng mắt Lục Chinh càng lúc càng đen, càng lúc càng thâm sâu.
Từ góc độ của Trần Khải, vừa lúc có thể bắt giữ được ý cười xấu xa lướt qua và một tia ham muốn xẹt qua trong đáy mắt.
Ôi trời ạ… Không phải Boss định dùng mỹ nam kể đấy chứ?
Thành công còn tốt, lỡ như hỏng chuyện, chắc chắn Lục Chinh sẽ không thừa nhận rằng mình thiếu hấp dẫn mà đổ lỗi ngay cho thư ký là anh ta thôi…
Nghĩ vậy, Trần Khải rùng mình một cái, anh ta nghĩ mình phải làm cái gì đó mới được…
“Lục Tổng, thực ra tôi cảm thấy có một thứ mà nhất định sẽ làm Đàm Tổng cảm thấy hứng thú.
“Thứ gì?”
Qua nửa ngày nhàn nhã, Đàm Hi ăn cơm trưa xong cũng không về thư phòng mà chui vào phòng ngủ ngủ trưa.
Lúc tỉnh lại đã hai giờ chiều, cảm giác cơn mệt mỏi khắp người đã hóa thành hư không.
Quả nhiên, không có vấn đề nan giải nào mà một giấc ngủ trưa không giải quyết được.
Nếu có, vậy thì ngủ hai giấc.
Xốc chắn, xuống giường, túm áo choàng khoác lên người.
Sau đó đi sang phòng hai đứa trẻ, cô bé con vẫn còn đang ngủ, nhưng A Lưu đã dậy, đang cúi đầu mân mê chiếc đồng hồ kia.
Nghe thấy tiếng động, cậu nhóc chợt giương mắt lên